“Nàng mà nghèo?” Khóe miệng Ân Tịch Ly không nhịn được mà co giật một cái: “Thiên nhi, nàng đừng tưởng ta không biết, thằng nhóc Tiểu Phàm kia đã đem tín vật trong tiền trang (bank) giao cho nàng, nàng bây giờ so với bất kỳ ai khác cũng đều giàu hơn đấy!”
Ngày đó trên đường trở về kinh thành, Tiểu Phàm đòi tiền của hắn, hắn đã giao cho Tiểu Phàm tín vật lần đầu tiên khi hắn bước chân vào giang hồ, cầm tín vật này có thể đến bất kỳ tiền trang nào trong nước để lấy tiền, sau ngày hắn đem tín vật đưa cho Tiểu Phàm, Tiểu Phàm lại lén lút giao cho tiểu Thiên, nàng nghĩ là hắn không biết sao?
“Hả? Tín vật gì? Sao ta không biết vậy? Đại thúc, đừng nói là chàng không muốn cho ta mượn bạc nên cố tình kiếm cớ đấy nhé?” Hạ Thiên làm vẻ mặt ‘sao chàng lại hẹp hòi như vậy’.
Ân Tịch Ly bị chọc tức, khóe miệng không ngừng run rẩy: “Thiên nhi, trước giờ ta từng gặp người keo kiệt chứ chưa thấy ai hẹp hòi như nàng, đúng là vắt cổ chày ra nước mà!”
Hạ Thiên cũng không tức giận, chỉ lấy tay chống trước ngực Ân Tịch Ly: “Không dám không dám, dù sao vừa rồi chàng cũng đã nói, của chàng cũng là của ta, bây giờ ta cũng chỉ là đang xin chàng đồ ‘của ta’ thôi mà.”
Ân Tịch Ly thật muốn tự tát mình, nha đầu này quả thực là được tiện nghi mà còn khoe mẽ.
Không còn cách nào khác, hắn chỉ có thể thò tay vào trong ngực moi ra một ít ngân phiếu. Hạ Thiên hưng phấn cầm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-gia-dai-thuc-nguoi-that-xau/399356/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.