“Được rồi, con đi ngay đây!” Khi nãy Tiểu Phàm kể rất cao hứng, nếu không phải vì Ân Dã Thần nói không nên làm ồn để mẫu thân ngủ thì chắc bé đã kể đến đoạn ‘ăn trộm quả nhân sâm’ rồi.
Tiểu Phàm nhanh chóng chạy vào trong phòng, Ân Tử Dương thấy sắc mặt của Hạ Thiên có chút kỳ lạ, hắn không khỏi mở miệng hỏi: “Hạ thần y, ngươi có chuyện gì sao?”
Hạ Thiên vội vàng lắc đầu, cười gượng hai tiếng: “À, không có gì đâu, chỉ là có chút. . .ừm. . . có chút phiền muộn mà thôi. . .”
Tim nàng đang đập rất nhanh, hành động của Ân Dã Thần khiến cho nàng sợ hãi, làm sao hắn có thể hôn nàng? Lại còn lộ ra sắc mặt nghiêm trọng như vậy nữa?
Rốt cuộc là hắn có ý gì? Hạ Thiên cảm thấy lòng dạ rối bời, lại có chút không hiểu là mình đang khẩn trương và sợ hãi điều gì, lời nói ngày hôm đó của Ân Dã Thần càng lúc càng ăn sâu vào trong đầu nàng.
Hắn nói: Mặc kệ nàng có tin hay không, ta vẫn muốn lấy nàng. Lời này là thật sao?
Nói vậy, Ân Dã Thần thật sự. . . thích nàng?
Nàng có chút không chắc chắn lắm, chung quy thì vẫn cảm thấy ý nghĩ đó của mình thật vớ vẩn, làm sao Ân Dã Thần có thể thích nàng? Đây là chuyện không thể nào.
Nhưng rõ ràng hành động của hắn lại như muốn nói cho nàng biết, hắn thật sự thích nàng. . .
“Hạ thần y đang phiền muộn sao? Hay là để ta dẫn ngươi đi dạo xung quanh vương phủ nhé, đây
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-gia-dai-thuc-nguoi-that-xau/399372/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.