Đại thái giám bên cạnh Thái hậu đứng trước mặt các nàng cung kính mà nói rằng “Thái hậu đang nghỉ trưa, Vương Gia có cần nô tài vào thông báo một tiếng hay không?” Phương Đàn nghe vậy suy nghĩ chốc lát nói: “Đã như vậy, bản vương không quấy rầy Thái hậu nghỉ trưa.”
Đại thái giám làm ra dấu tay xin mời: “Vương Gia, Vương phi mời về.” Phương Đàn chuyển hướng sang Tống Ứng Diêu phía sau: “Chúng ta trở về đi thôi.”
Đột nhiên một tiểu thái giám từ trong cung chạy đến thì thầm vào tai Đại thái giám vài câu. Đại thái giám sau khi nghe xong, lập tức hướng Phương Đàn và Tống Ứng Diêu: “Vương Gia cùng Vương phi xin dừng bước!”
Phương Đàn nghiêng đầu hỏi: “Làm sao?”
Đại thái giám một mực cung kính đáp lời: “Thái hậu đã nghỉ trưa xong rồi, xin mời Vương Gia và Vương phi tiến cung.”
Phương Đàn xoay người nhẹ gật đầu, xòe bàn tay ra hướng về Tống Ứng Diêu. Tống Ứng Diêu không hiểu Vương gia đưa ta ra là làm gì. Phương Đàn bất đắc dĩ dùng khẩu hình, không hề có một tiếng động nói: “Tay.” Lại âm thầm hất cằm ra hiệu Tống Ứng Diêu đưa tay trái đặt vào lòng bàn tay mình. Tống Ứng Diêu lần này đã hiểu, lập tức đưa hai tay của mình ngay ngắn đặt trong lòng bàn tay của Phương Đàn.
Phương Đàn “...”
Tống Ứng Diêu vô tội mở to hai mắt nhìn Phương Đàn, không biết Vương Gia muốn tay của mình làm cái gì. Có lẽ nàng lo lắng quá nên những chuyện bình thường đều đã quên.
Phương Đàn chỉ thật thà cầm tay trái của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-gia-di-thong-tha/1848379/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.