Tống Ứng Diêu sau khi về nhà, uống chén canh gừng liền nặng nề ngủ thiếp đi. Nàng không biết giờ khắc này trong thư phòng đã xãy ra một chuyện.
“Ngươi chắc chứ?” Phương Đàn liếc người đang quỳ gối trước mặt mình.
“Đúng, Vương Gia.” Người quỳ gối cúi đầu thành khẩn đáp.
“Vậy ngươi lui ra đi.” Phương Đàn phất tay nói.
“Tuân mệnh.” Lời còn chưa dứt, người đã từ trong thư phòng biến mất rồi.
Phương Đàn làm sao an tâm để Tống Ứng Diêu một mình ra ngoài, lần trước ở ngự hoa viên Tống Ứng Diêu súy nữa chết đuối, lòng nàng vẫn còn sợ hãi, cho nên khi Ứng Diêu vừa rời khỏi tiệc rượu, nàng liền lập tức sai thủ hạ theo bảo vệ nàng ấy. Sau khi Tống Ứng Diêu trở về, thủ hạ tức khắc cũng sẽ trở về và cũng mang chuyện Tống Ứng Diêu cùng Ôn Hành Ngôn hai người trong lúc đó đã nói những chuyện gì lần lượt báo cáo hết cho nàng nghe.
Phương Đàn nghe người kia báo cáo, nàng cau mày, từ trước đến giờ chỉ có mẫu phi là tử huyệt của nàng, hiện tại lại thêm Tống Ứng Diêu. Người nào chạm vào tử huyệt của nàng, nàng nhất định không để hắn sống yên thân.
Nàng suy tư, thời gian một chén trà qua đi mới nới lỏng chân mày. Ôn Hành Ngôn dù sao cũng là biểu ca lớn lên cùng nhau với Tống Ứng Diêu, Ứng Diêu đối với hắn không có tình yêu cũng có tình thân, mình nếu diệt trừ hắn, Tống Ứng Diêu biết được sẽ như thế nào. Hắn cũng không gây rắc rối gì nhiều đến Tống Ứng Diêu, lần này coi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-gia-di-thong-tha/1848410/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.