Hành động mờ ám của Lý Thanh Nhữ không chạy thoát pháp nhãn của Đô úy, từ lúc đi vào võ quan đã cho thủ hạ bao vây kín căn phòng, mà hắn lại trực tiếp trấn giữ ngay cửa phòng, Lý Thanh Nhữ có chạy đàng trời cũng không thoát. Coi như y chạy được đi nữa thì chỉ bằng cái thân hình ục ịch của y có thể chạy bao xa, Đô úy dám cam đoan không đến thời gian một chén trà, y liền bị bọn họ bắt lại.
Hiển nhiên Lý Thanh Nhữ cũng phát hiện điều này, những Hoa nương đứng bên kia không thể làm gì giúp hắn, các nàng chỉ biết có tiền, nếu như không có tiền đừng hòng mơ gọi được các nàng, huống hồ đây là chuyện liên quan đến mạng người, dù có trả thù lao chưa chắc ai chịu làm. Coi như có người muốn giúp hắn thì với đôi tay trói gà không chặt của hắn cũng chẳng làm được gì.
Chỉ hận ngày hôm nay ra ngoài không mang theo nhiều gia đinh, không phải vậy cũng sẽ không chật vật thế này, còn có cơ hội bảo toàn tính mạng. Bây giờ tất cả muộn màng rồi. Lý Thanh Nhữ cúi đầu ủ rũ thu hồi ánh mắt mặc cho Đô úy dẫn hắn đi.
Trong lòng hắn đến cùng vẫn còn một tia hi vọng hết thảy đều là hiểu lầm, hắn còn có thể tiếp tục làm khảo quan của mình, chẳng qua chỉ là một chút tiền tham ô mà thôi, lý do này không thể nào dẫn đến mất mạng.
Đô úy áp giải hắn ra khỏi gian phòng, Lý Thanh Nhữ cúi đầu lén lút liếc mắt nhìn xung quanh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-gia-di-thong-tha/1848439/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.