Thật vất vả mới đem vết sưng xoa cho bớt đau, Phương Đàn dời bàn tay, lại đổ thêm rượu thuốc lại muốn xoa tiếp, Tống Ứng Diêu liền vội vàng kéo tay của nàng, vô cùng đáng thương nói rằng: “Vương Gia, như vậy được rồi, không cần xoa nữa. Thiếp đau”
Phương Đàn nhìn dáng vẻ của nàng, vừa buồn cười lại đau lòng, thấy vết sưng trong thời gian ngắn cũng không thể hoàn toàn xẹp xuống được nên đành nghe theo lời nàng. Cầm lấy khăn bên cạnh lau khô rượu thuốc trên tay: “Đành vậy”
Tống Ứng Diêu vui vẻ giơ tay lên đang muốn chải tóc lại bị Phương Đàn ngăn cản: “Đừng nhúc nhích, bản vương giúp nàng chải đầu, miễn cho nàng không cẩn thận chạm đến vết thương.”
Tống Ứng Diêu không thể tin được Vương Gia sẽ làm chuyện như vậy, kinh ngạc hỏi: “Vương Gia biết sơ tóc cho nữ tử sao?”
“Ta biết“. Phương Đàn xê dịch đến tấm gương trước mặt Tống Ứng Diêu ngồi ngay ngắn. Mặt kính đối diện với mặt Tống Ứng Diêu để nàng trong lúc sơ tóc có thể nhìn thấy Tống Ứng Diêu trong gương tránh việc sơ tóc không thẳng.
“Vương Gia còn học được cái này” Tống Ứng Diêu không thể tưởng tượng nổi mở to hai mắt.
“Bản vương còn làm được rất nhiều việc, chỉ là nàng không biết mà thôi.” Phương Đàn ngồi trở lại sau lưng của nàng cười nói.
Tống Ứng Diêu vẫn cảm thấy Vương Gia không nên làm việc này nên đề nghị: “Hay cứ để Khởi Tú đến sơ tóc cho thiếp cũng được”
Phương Đàn đã cầm lấy lược: “Không có chuyện gì, chỉ là sơ cái tóc mà thôi.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-gia-di-thong-tha/1848446/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.