Hắn gọi một quan binh đi ngang qua: "Mau đến xem" Người kia mờ mịt hỏi: "Làm sao?"
Hắn chỉ vào những đốm sáng lờ mờ: "Ngươi xem đó là cái gì?"
Người kia theo ngón tay của hắn hướng về điểm sáng, cũng không rõ đó là cái gì, suy đoán nói: "Đốm sáng ? Đèn của bá tánh thôi mà, có gì đâu mà bất thường ?"
Hắn lắc đầu: "Không đúng, ta nhớ tới bên kia là rừng cây, là gì có nhà ai mà có đèn ?" Hắn chau mày suy nghĩ: "Lẽ nào bên kia có người?"
Người kia bị hắn hỏi đến thiếu kiên nhẫn, vỗ vỗ bờ vai khuyên giải: "Ai nha, ngươi đừng có nghi thần nghi quỷ, buổi tối đừng nói chuyện ma quỷ, ngoài thành giờ này làm gì có người. Nếu có người, cái kia nhất định thương nhân vội vàng đi buôn ban đêm, chờ đến gần rồi ngươi sẽ biết. Cũng đừng dọa mình". Nói xong liền đi khỏi, chỉ để lại một người là hắn mãi đứng ở đó nghi hoặc.
Ánh sáng ngoài thành càng tụ càng nhiều, ban đầu thưa thớt một hai điểm, cuối cùng kết thành một vùng lớn tụ tập cùng một chỗ, mơ hồ có xu hướng trãi rộng cả bình nguyên. Bọn quan binh bắt đầu chú ý, đứng trên tường thành chỉ trỏ vào vùng sáng kia suy đoán đó là cái gì.
Những vi quang kia chẳng mấy chốc lan tràn đến gần tường thành, gần nhất có lẽ cách thành chừng hai dặm.
Có người bắt đầu phát hiện điều không ổn, híp mắt nhìn về phía vi quang mới thấy phía dưới mỗi đốm sáng người ta, mỗi người trên mình đều mặc áo giáp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-gia-di-thong-tha/1848492/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.