“Ai dám đánh Vương Gia” Tống Ứng Diêu vừa nghe liền nổi giận, có người lại dám đánh Vương Gia, không phải là không muốn sống nữa sao.
“Là Đại Nguyên“. Phương Đàn nắm chặt nắm tay, căm giận bất bình.
“Cái gì” Tống Ứng Diêu giật mình.
“Chính là Đại Nguyên đánh ta“. Phương Đàn thả xuống nắm đấm, cắn răng nói.
“Thật sao?” Tống Ứng Diêu hoài nghi nhìn nàng, Đại Nguyên ở trước mặt nàng vẫn biểu hiện đàng hoàng, không giống như người khác tùy tiện động thủ, hơn nữa Vương Gia và Đại Nguyên lại là người xa lạ, hắn làm sao đánh Vương Gia.
Phương Đàn bị nàng nhìn chột dạ, nhưng vẫn như cũ khí tráng gật gù: “Thật” Nàng chỉ vào máu ứ nơi khóe miệng nói rằng: “Nàng nhìn đi, đây là chứng cứ, ta là bị hắn đánh đổ máu”
“Hắn tại sao đánh ngài?” Tống Ứng Diêu hỏi.
Phương Đàn mím môi cân nhắc một hồi, nghiêm trang nói: “Có lẽ là vì bản vương cưới ý trung nhân của hắn“. Lời này vừa nói ra náo loạn cái mặt đỏ của Tống Ứng Diêu, nàng trách mắng: “Ngài nói gì không đâu”
Phương Đàn còn chưa kịp nói thêm, ngoài sân đã truyền tiếng người chạy xồng xộc, người đó đến cửa thì ngừng lại bước chân. Phương Đàn vội vã che miệng Tống Ứng Diêu xoay người đem nàng ấn lên ván cửa, ra hiệu nàng đừng nói chuyện, mà chính mình thì nín thở tĩnh tức khẩn trương nhìn chằm chằm cửa như có thể nhìn xuyên qua đó biết ai ở bên ngoài.
Ngay trong nháy mắt này Phương Đàn ép đụng cái “chổ” mà không nên ép, Tống Ứng Diêu nhất thời mặt đỏ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-gia-di-thong-tha/1848514/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.