Hắn đang muốn ngồi trên cỗ kiệu rời đi, Vĩnh Ân từ trong hoàng cung đuổi tới giương giọng kêu: “Sứ thần đại nhân xin mời dừng lại”
Sứ thần xoay người nhận ra Vĩnh Ân, đại thái giám bên người Phương Đàn, nghi hoặc hỏi: “Công công tìm ta có chuyện gì?”
Vĩnh Ân thở hồng hộc đứng trước mặt sứ thần cung kính thi lễ: “Sứ thần đại nhân, hoàng thượng cho mời”
Sứ thần mơ màng đi theo hắn đến ngự thư phòng, Phương Đàn sớm đã chờ đợi ở đó.
Sứ thần đi tới trước bàn đọc quỳ xuống: “Tham kiến hoàng thượng”
Phương Đàn thấy người đã đến liền nói với Vĩnh Ân: “Vĩnh Ân ngươi lui xuống trước đi.”
“Vâng.”
Sau khi Vĩnh Ân rời đi, sứ thần mới hỏi: “Không biết hoàng thượng gọi thần đến có chuyện gì?”
Phương Đàn nâng tay sứ thần dậy, mặt không nhìn ra biểu tình: “Trẫm đối với dược ngươi mang đến thật là hiếu kỳ, muốn biết càng nhiều thông tin, vừa nãy trên triều không tiện hỏi nhiều nên cố ý mời ngươi đến đây”
“Thì ra là như vậy” sứ thần vừa nghe trong bụng liền vui vẻ: “Hoàng thượng muốn biết cái gì, thần sẽ giải đáp”
Phương Đàn nhấc tay: “Ngươi trước tiên hãy bình thân”
“Tạ ơn hoàng thượng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuổi” Sứ thần cúi đầu nói cám ơn, sau đó đứng lên.
“Trẫm muốn hỏi ngươi xem quân chủ của ngươi làm sao có được thuốc này?”
Sứ thần trầm ngâm một hồi: “Thuốc này là tiền bối đời trước lưu truyền phương thuốc chế ra”
Phương Đàn nhíu mày: “Phương thuốc kia là từ đâu mà đến?”
“Dựa vào sử sách của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-gia-di-thong-tha/307620/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.