Tống Ứng Diêu đem Phương Hi đặt lên giường, bởi trời nóng nực nên Phương Hi không cần quấn chăn, hạ thân vẫn như trước bao bọc tã. Cái mông nhỏ vừa rơi xuống giường tứ chi lập tức không an phận loạn trảo lộn xộn xung quanh.
Phương Đàn nghiêng đầu: “Nàng làm sao ôm con đến đây?”
“Thiếp sợ buổi tối con gái lại khóc“. Sau đó Tống Ứng Diêu cũng ngồi vào bên giường, hai tay đỡ dưới nách Phương Hi che chở, sợ con gái ngã sấp xuống.
“Nếu con ở đây mà vẫn khóc thì sao?” Phương Đàn bĩu môi, chống thân thân thể muốn ôm Phương Hi, phát hiện bàn tay mình còn dinh dính bèn rời giường đi rửa tay.
Tống Ứng Diêu nhìn thấy chất lỏng trên tay nàng, da mặt mỏng không nhịn được lại hồng thấu. Ép buộc mình không thèm nhìn tới tay Phương Đàn tràn đầy tự tin nói rằng: “Sẽ không, con gái do thiếp dỗ, làm sao sẽ khóc.”
Phương Đàn lau khô ráo tay, lại trở về trên giường nằm nghiêng đối mặt với Phương Hi, bàn tay khều khều cái bụng nhỏ của con, vừa khều vừa giả bộ hung ác: “Dám cùng phụ hoàng cướp mẫu hậu, lá gan của con cũng lớn ha.” Phương Hi bị nàng chọt cười không ngậm mồm vào được, không ngừng hướng về Tống Ứng Diêu bên kia quơ tay. Tống Ứng Diêu vội vàng bao con lại, miễn cho con không cẩn thận bị rơi xuống giường đi.
Phương Đàn nằm nghiêng quá mệt mỏi, ngồi dậy tựa vào giường hỏi: “Buổi tối nếu như đói bụng, nàng làm sao có sữa cho con...” Ánh mắt đồng thời mang theo ám chỉ nhín trước ngực Tống
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-gia-di-thong-tha/307623/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.