Tây Môn Đông Thành ra lệnh cấm cửa biên giới với lý do, xây dựng chiến tuyến quân sự số 2. Nội chiến vừa dẹp, cho nên hạn chế việc giao thương cùng ngoại quốc. Đồng thời tiến hành điều tra tài sản của các hào môn quý tộc. Nghi ngờ việc bòn rút thuế dân, khiến ngân khố hao hụt.
Sau khi lệnh vừa ban xuống, quả nhiên đồng loạt hào môn thế gia gấp rút trở về, bao nhiêu năm nay quốc khố vốn trống rỗng. Việc bỏ trống ngân khố không phải cũng là do tên Hắc Nhị Vương đó mà ra hay sao. Vậy mà bây giờ rốt cuộc hắn lại muốn điều tra việc bòn rút công quỹ để lấp đầy ngân khố. Rõ ràng là trở mặt như trở bàn tay. Bao nhiêu năm không điều tra, tự dưng lại muốn điều tra. Chắc chắn là muốn làm khó họ...
Đáng tiếc thay, mĩ nhân còn chưa kịp nhìn thấy. Đã phải người ngựa ba chân bốn cẳng lao về bảo vệ nhà cửa đất đai. Tài sản của bọn chúng sắp bị xung công quỹ đến nơi rồi.
Hắc Nhị Vương lúc này ngồi trong thư phòng. Khuôn mặt hắn cả ngày đều cười rất đáng sợ. Gia nhân cùng cận vệ trong nhà đều phải tránh xa hắn . Cũng không ai dám hỏi vì sao tự dưng hắn lại vui vẻ như thế. Hắn cầm trên tay một miếng khăn đen tuyền. Nụ cười trên môi hắn tắt dần rồi rơi vào suy tư. Tân sủng Bội Khương mà hắn mới đem về là một mỹ nhân vùng Tân Cương rất xinh đẹp. Đôi mắt màu hổ phách trong vắt của nàng ta khiến hắn vô cùng yêu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-gia-doc-sung-am-ve/2139685/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.