Tối hôm đó, Vương Tử Hà đang ngủ thì bỗng dưng mồ hôi ròng rã tuôn trào, lông mày đẹp cũng nhíu lại. Nàng là đang gặp ác mộng, trong mơ nàng thấy một người phụ nữ xinh đẹp có khuynh nhan bốn, năm phần giống nàng. Người ấy đang nằm giãy dụa trên mặt đất, khuôn mặt trắng bệch tràn ngập đau khổ thốt lên từng tiếng yếu ớt:
'' Thẩm Như Mi, ngươi lừa ta......''
'' Haha, tại vì ngươi là cục đá cản đường của ta vả lại còn quá ngu ngốc.'' Trước mặt người phụ nữ ấy còn một người đang đứng.......Thẩm Như Mi đang cười như điên.
'' Ta chỉ mong ngươi đừng làm hại đến Hà nhi....'' Thanh âm bà dần dần nhỏ lại và tắt thở.
'' Hảo, ta sẽ giúp ngươi chiếu cố tiểu tiện nhân này.'' Thấm Như Mi nụ cười âm độc quay sang nhìn nàng.
Tử Hà bật mình ngồi dậy, nàng thở gấp. Giấc mơ này rất kỳ lạ, nàng đang xoa xoa huyệt thái dương thì luồng kí ức xa lạ từ đâu hiện lên trong đầu.......... Tử Hà phút chốc sát khí bao trùm vạn vật như Tu La địa ngục mà còn đáng sợ hơn: '' Thẩm Như Mi, xem ngươi còn sống được bao lâu!'' Nguyên chủ ký ức này chính là cái ngày mà mẫu thân '' Vương Tử Hà '' mất mà người hại bà chính là đại phu nhân Thẩm Như Mi.
Cảm nhận được ai đó đang lén lút bên ngoài, Tử Hà lần nữa nằm xuống. Chẳng mấy chốc ngửi thấy một mùi hương kỳ lạ, là mùi của hoa oải hương nhưng rất nặng. Tử Hà nhíu mày ' Là Xuân Dược ' nàng thầm nghĩ xong cười
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-gia-doc-sung-that-tieu-thu/2252652/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.