Đêm đó, Phù Hoàng vẫn nghỉ trên sập bên cạnh, chỉ cách Phù Diệp một tấm bình phong dài.
Giấc ngủ của y vẫn chập chờn, đêm nay tâm tư rối bời, trằn trọc khó vào giấc, nhưng y không đứng dậy, cứ thế nằm nguyên đến sáng mới thức.
Những người xung quanh đã quen với giờ giấc của y, nên cùng thức theo. Bên ngoài mưa đã tạnh, nhưng sương mù dưới núi dày đặc, Tần nội giám theo y dạo bước trong làn sương xuân của hành cung.
Phù Hoàng rất thích đi lang thang vô định, trong cung hay ngoài cung đều vậy, khi đi y thường im lặng, ít nói, ngao du khắp nơi, ngay cả Tần nội giám cũng không biết y đang nghĩ gì.
Hành cung mùa xuân tràn ngập vẻ hoang tàn, y dừng chân trước một bức tường đổ nát.
Tần nội giám nhận ra đó là tàn tích của Hương Nhuy điện.
Tiên đế đau lòng trước cái chết của Chiêu Dương phu nhân, không bao giờ trở lại nơi này, cũng không xây dựng lại cung điện mới trên nền đất cũ. Giờ đây nơi này cỏ cây um tùm, tiêu điều hơn bất cứ chỗ nào.
Năm xưa hỏa hoạn ở hành cung Lê Hoa, lão và Phù Hoàng lúc đó mới mười hai tuổi xông vào đám cháy ở Hương Nhuy điện cứu Chiêu Dương phu nhân và Lục hoàng tử. Nhưng lúc ấy trong cung quá hỗn loạn, Chiêu Dương phu nhân bất tỉnh, sau khi cứu được Lục hoàng tử, họ vội giao cho một nữ quan chăm sóc. Không ngờ Lục hoàng tử lại mất tích trong đám loạn. Khi phát hiện ra, mọi người đã trên đường chạy khỏi Lê Hoa hành cung.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-gia-gia-mao-cong-tu-vu-ca/2708381/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.