Phù Hoàng nghĩ, Phù Diệp vốn thích nam sắc, mà đã gọi là nam sắc, ắt không chỉ xem mỗi gương mặt.
Sắc đẹp của nam nhi, nhan sắc có lẽ y không đủ, nhưng còn có thứ khác.
Giờ thấy Phù Diệp mặt ửng hồng, không biết có phải do nóng hay không.
Y cũng nóng bức, nên không thể hỏi kỹ.
Chiếc bài ngọc màu đen vẽ rồng mà y tặng Phù Diệp, tưởng rằng khi hắn xuất cung sẽ không đeo, nào ngờ lúc hầu hạ hắn thay áo lại phát hiện Phù Diệp nhét vào trong lớp áo giữa, có lẽ là cảm thấy không hợp lễ chế, không muốn người đời nhìn thấy, nhưng lại biết y thích hắn đeo bên mình, nên mới như vậy.
Vừa rồi y trực tiếp treo lên đai điệp hý của hắn, hắn còn cười với y một cái.
("蹀躞带" (đai điệp hý) là loại đai lưng cổ của nam tử quý tộc thời Đường - Tống, thường khảm ngọc, trang trí tinh xảo, dùng để treo hộp thuốc, túi thơm, đồ trang sức.) Hôm qua y còn hận hắn vô tình, quả thật không nên. Phù Diệp thật sự... rất ngoan. Phù Diệp rất ngoan, không có hai lòng. Đều là lỗi của lũ đăng đồ tử kia. ("登徒子" (đăng đồ tử ) là một thành ngữ cổ trong tiếng Trung, xuất phát từ tác phẩm 《登徒子好色赋》 (Đăng Đồ Tử háo sắc phú) của Tống Ngọc (thời Chiến Quốc). Nó thường được dùng để chỉ những người đàn ông trăng hoa, mê gái, có hành vi tán tỉnh tục tĩu hoặc thiếu đứng đắn.) Ngay cả vương gia cũng dám nhòm ngó, chúng nó xứng sao? Ánh mắt y lướt qua đám người bên ngoài trại. Tạ Lương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-gia-gia-mao-cong-tu-vu-ca/2708393/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.