Sáng hôm sau Dược Khải Minh đưa Bạch Phương Nhã về nhà gặp ba mẹ ruột của cô. Anh mỉm cười nắm lấy tay cô đứng trước cửa nhà cô, anh chờ cô hít thở thật sâu sau đó đưa tay lên nhấn chuông cửa.
"Minh, cháu đến gặp Tú Tú đúng không hôm nay con bé không có nhà trưa nó mới về có chuyện gì gấp không cháu" bà Vương mỉm cười nhìn Dược Khải Minh không để ý rằng bên cạnh anh còn có một người con gái.
"Cháu có chuyện muốn nói với hai bác" anh nói rồi quay sang nhìn cô.
"Vậy hả còn cô gái này là...". Bà Vương nhìn Bạch Phương Nhã.
Bạch Phương Nhã nhìn bà Vương hai mắt đỏ hoe xúc động:
"Con là..."
Câu nói còn chưa được thốt ra đã bị Dược Khải Minh ngăn lại anh nói:
"Bác gái chúng ta vào trong nhà nói sau được không"
"Đúng rồi bác quên mất hai đứa vào nhà đi"
Vừa vào trong nhà anh đã đi ngay vào vấn đề chính:
"Thưa hai bác, cháu đã tìm thấy Hân Hân" Anh nói với ông bà Vương.
Ông Vương hoài nghi nhìn anh, còn bà Vương vì quá bất ngờ chưa biết phải nói gì Hân Hân con gái bà vẫn còn sống cuối cùng thì nó cũng đã trở về rồi.
"Con nói Hân Hân vẫn còn sống sao " Bà Vương nhìn Dược Khải Minh.
"Cô ấy đang ở đây" anh nhìn cô" cô ấy bị mất trí nhớ nhưng hôm qua cô ấy đã nhớ được một chút rồi con tin chỉ vài hôm nữa thôi cô ấy sẽ nhớ tất cả".
Bà Vương nghẹn ngào ôm lấy Bạch Phương Nhã bà đã đợi rất lâu rồi:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-gia-han-anh-co-quyen-cuop-dau-khong/1460416/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.