Trong đình viện có một mảnh đất trống nhỏ, Tô Di gieo một hạt giống dưới bùn.
- Là một loại thảo dược sao?
Mục Triển nhìn thê tử xinh đẹp trồng cây, đứng ở phía sau cười hỏi.
- Không phải thuốc, là hoa.
Nàng bỗng nhiên cảm thấy trên trán hơi ngứa, hình như có mồ hôi, vì thế định nâng tay lên.
- Hoa?
Hắn vội vàng giữ bàn tay dính bùn của nàng lại, lấy khăn tay lau trán cho nàng để tránh khuôn mặt xinh đẹp này bị bẩn.
- Sao nàng lại muốn trồng hoa?
- Mục Triển, đây là lễ vật của ta dành cho chàng.
Nàng chỉ vào cửa sổ thư phòng của hắn đối diện với chỗ đang đứng:
- Chờ cây lớn lên, nở hoa, lúc chàng đọc sách hay xử lý công việc đều có thể ngửi thấy mùi hương của nó.
- Lễ vật cho ta? Hắn ngạc nhiên: – Ha ha, thật là món quà thú vị.
- Mục Triển…
Trong mắt Tô Di thoáng chút u buồn:
- Đến khi hoa nở, nhất định chàng phải xem nó.
- Mỗi ngày ta sẽ đều nhìn nó.
Hắn đang vui mừng nên không để ý để vẻ khác lạ của nàng, cúi xuống hỏi:
- Hoa này tên là gì?
- Thanh toàn. Nàng trả lời.
- Tên rất hay. Mục Triển khen ngợi: – Chắc hẳn cũng rất đẹp.
- Là một loài hoa màu trắng, rất trong trắng, thuần khiết, cũng không phải là rất xinh đẹp.
Tô Di nhìn sâu vào mắt hắn:
- Nhưng nó có đặc điểm rất riêng biệt
- Đặc biệt?
- Bình thường, sau khi hạt nảy mầm thì sẽ vỡ tan đi để thành cây thành lá… nhưng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-gia-nhan-nham/168749/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.