Hoàng cung? Nhan Sắc Sắc thầm cười trộm, may không ở đây, nếu không nàng làm sao có thể không biết xấu hổ nhìn mặt hắn? Lại ngẩng đầu nhìn cô gái tên Thủy Bích này, tuổi cũng không lớn, so với nàng không sai biệt lắm, cười có xoáy đồng tiền, xử sự khéo, đúng là người không tệ.
"Tiểu thư, Thành Nhân đã chưng tổ yến cho người, nhân lúc còn nóng, người ăn đi!" Thành Nhân đưa chén tổ yến lại, nhìn thấy vẻ mặt nàng quẫn bách, trêu ghẹo nói: "Đêm qua. . . . . ."
"Lại nữa rồi, đừng nói chuyện đêm qua nữa!"
Thành Nhân bật cười, nhìn thấy mặt tiểu thư biết nàng đang thẹn thùng, cũng không nói nữa, buông chén cháo giúp Nhan Sắc Sắc mặc quần áo trang điểm, Nhan Sắc Sắc cũng thật ngốc nghếch, quần áo bây giờ còn chưa biết mặc, khi người khác mặc cho nàng nàng cũng không học. Chải đầu lại muốn chết, cả ngày oán hận tóc dài không thể một kéo tiễn đi.
"Tiểu thư, cái này không được, tóc tai thân thể là cha mẹ trao cho! Không thể tùy tiện cắt bỏ, ừ. . . . . . Đúng rồi, người uống cháo trước đi!" Thành Nhân hầu hạ Nhan Sắc Sắc, Thủy Bích chạy đi pha trà mới.
Nhan Sắc Sắc còn hét lên mấy lượt, có lẽ đây là thứ nhà giàu người ta uống, nhưng là vẫn chưa quen, cảm thấy cháo gạo trắng tốt hơn, so sánh xong uống một ít, nếu bên trong thêm chút đường, tuyệt đối ngon hơn.
"Thành Nhân, về sau đừng cho tôi ăn thứ này, đổi sang cháo cá cũng được, tôi cảm thấy không đúng vị lắm."
"Nàng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-gia-phuc-hac/393647/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.