"Vương gia, nếu chuyện bị Lục Vương phi phát hiện, Lục Vương gia liệu có nhúng tay vào không?"
Người kia nghe xong giận tím mặt, một cước đạp bay cái bàn, giận dữ nói, "Nô tài chết tiệt, ta mới là con trưởng của Hoàng Thượng, ngôi vị hoàng đế sau này là của ta! Mà nó chẳng qua là đứa con sinh sau, tương lai ta lớn hay nó lớn?"
"Là Vương gia lớn!" Lời này nghe ra ý tứ nhưng vẫn thấy hơi e ngại! Sợ là huynh đệ muốn tranh đoạt ngôi vị hoàng đế...
"Hơn nữa trong tay Nhan đại nhân đang xử lý tội trạng trước đây của Lục Vương gia, ngươi nghĩ Lục Vương gia cưới nữ tử bị vứt bỏ kia là vì yêu nàng? Đừng có ngu! Vì đường hoan lộ, nó đã muốn động thủ lâu rồi, chúng ta còn không động? Hừ, bổn vương muốn nhìn xem nó có thể kìm chế... Đến khi nào!" Nói xong, cười ha hả.
"Vương gia anh minh!"
Trăng lạnh như nước, Nhan Sắc Sắc mang theo Thành Nhân, bởi vì nàng cảm thấy Thủy Bích luôn ngăn cản nàng thăm dò tìm chân tướng, nhưng có lẽ lòng hiếu kỳ quá mạnh mẽ, cứ hành động trước.
"Tiểu thư. . . . . . Thành Nhân sợ!" Thành Nhân rụt cổ, cô không biết lá gan tiểu thư nhà cô từ lúc nào thì trở nên lớn như vậy? Cư nhiên nửa đêm chạy tới đây nhìn xác người?
"Hư, đừng sợ, theo sát tôi, ngàn vạn lần đừng để người khác nhìn thấy." Nhan Sắc Sắc cau mày.
Vương triều Đại Viêm có một luật lệ đặc biệt, khi người đã chết, không được quấy rầy, để tránh quấy nhiễu vong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-gia-phuc-hac/393678/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.