"Đại ca, người không cần kích động như thế? Phụ hoàng chỉ nói nhớ Li Vương, bảo đệ đến mời huynh một chuyến. . . . . . Có lẽ đại ca phản ứng hơi kịch liệt?" Sở Dạ bình tĩnh ngồi, nhìn Sở Ngạn giẫm chân tức tối, trong ánh mắt toát ra vẻ thâm thúy khó lường.
"A?" Sở Ngạn không ngờ tới Sở Dạ không phải đến vấn tội mà mời y vào cung ôn chuyện, vừa rồi thật sự tự làm bẽ mặt. Lúc này, y không biết nói sao cho phải.
"Vương gia. . . . . . Vương gia, Lục Vương phi. . . . . . Lục Vương gia?" Một nha hoàn hấp tấp chạy tới, nhìn thấy Sở Dạ, thiếu chút nữa cắn lưỡi, lập tức biết mình gặp rắc rối, sợ tới quỳ sụp trên mặt đất.
"Đại ca, thánh chỉ cũng chẳng có gì quan trọng, nhưng là bắt cóc Vương phi của bổn vương, chuyện này hình như cũng kể là đại sự, phải không?" Sở Dạ nhướng mày, Trần hiểu ý hắn, vọt vào hậu viện tìm Nhan Sắc Sắc.
Sở Ngạn té ngã trên mặt đất.
"Không ngờ cuối cùng vẫn là ta giúp ngươi, ha ha ha ha ha !" Sở Ngạn ngửa mặt lên trời, cười dài.
Khi Nhan Sắc Sắc tới, chỉ thấy người đàn ông vừa nói chuyện với nàng như đã bị điên, quỳ trên mặt đất cười to.
"Sở Dạ, bổn vương nói cho ngươi, bổn vương không phục! Không phục! ! ! !"
Lúc này, đột nhiên xuất hiện một toán Ngự lâm quân, bắt Sở Ngạn, y trong lúc bối rối, nhìn Nhan Sắc Sắc, hét to: "Ngươi cứ nhìn người mà ngươi yêu, ngươi tin hắn sao? Hắn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-gia-phuc-hac/393691/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.