Trở lại Vương phủ đã là giữa trưa, trên đường đi bởi vì đông người đành phải thuê xe ngựa đặt Sở Dạ và Nhan Sắc Sắc lên kéo vào phủ, Thành Nhân sau khi biết Nhan Sắc Sắc trở về lập tức chạy đi tìm, Trần phụ trách xử lý miệng vết thương cho Vương gia. Bởi vì y thuật của y rất cao, tự nhiên là hoàn toàn biết Sở Dạ chảy nhiều máu nên mới dẫn tới hôn mê.
"Vẫn còn sốt!"
"Vâng, như Vương phi nói, Vương gia là bởi vì miệng vết thương hành mới dẫn đến sốt cao, hiện giờ vẫn chưa hạ sốt thì không ổn lắm, mặt khác Vương gia lúc lạnh lúc nóng, có lẽ đã trúng kịch độc, còn về độc gì, nô tài sẽ điều tra rõ rồi cho Vương phi hay!" Trần nhìn thoáng Nhan Sắc Sắc, trong mắt vẫn hơi nghi hoặc.
Nhan Sắc Sắc tự nhiên biết hắn nghi hoặc cái gì, cười nói: "Tôi là một thiên kim Đại tiểu thư, thế nào lại biết Vương gia là bởi vì miệng vết thương hành mới phát sốt, phải không?" Nhìn Trần không nói lời nào, Nhan Sắc Sắc nói thêm: "Có điều tôi là Nhan Sắc Sắc thật sự, không tin anh có thể đi tìm cha tôi hỏi cho rõ, chuyện vết thương hành sốt, tôi chỉ đoán mà thôi."
Không ăn thịt heo cũng từng nghe nói đến heo? Trời à, nàng xem nhiều tiểu thuyết võ hiệp, tiểu thuyết ngôn tình như vậy để làm gì?
Trần vẫn không nói gì.
Phong hơi hành lễ, "Vương phi, bọn nô tài không hề nghi ngờ người, nhưng là. . . . . . Tình huống trước mắt, không thể không đề cao cảnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-gia-phuc-hac/393720/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.