"Chỉ bằng mấy thị vệ nho nhỏ các ngươi mà dám ngăn trở ta? Nói, các ngươi cuối cùng là do ai phái tới ngăn? Ngươi không biết ta là Vương phi tương lai của các ngươi sao? Cãi lời là cãi thánh chỉ, là muốn mất đầu! Ta thật muốn nhìn người sau lưng các ngươi xem có lớn hơn Hoàng Thượng không?" Trác Quân là một nữ tử thông minh, dù sao nơi này cũng không phải phủ quận chúa, sợ không ăn được trái ngọt, tốt nhất là đưa Hoàng Thượng ra để làm áp lực.
"Này ――" Có người dao động, tuy chưa nghe ai nói, nhưng lời quận chúa cũng không thể là dối trá, dù sao bản thân cũng có thê nhi[57] phải nuôi.
"Là tôi."
Ánh mắt mọi người tập trung vào một nữ tử áo trắng đứng cách đó không xa, thanh âm thản nhiên dịu dàng,khiến kẻ khác sinh ý yêu thương, chỉ là trong mắt mang theo sự lạnh lùng, làm người ta sợ, áo trắng tôn tóc đen, tạo thành cảm giác thoát tục xuất trần.
"Quận chúa, là tôi bảo bọn họ làm vậy, không cần phải liên lụy người vô tội làm chi !?" Nhan Sắc Sắc lại mở miệng, trên mặt mang theo nụ cười thản nhiên, nhưng ý cười không chạm đến đáy mắt.
Trác Quân sửng sốt, hoá ra là cô ta! ?
Tưởng Nhan Sắc Sắc sợ cô, ngẩng đầu cao ngạo nói: "Một khi đã như vậy, còn không để bản quận chúa vào."
Nhan Sắc Sắc mỉm cười đi tới, hỏi: "Cô nói cô có chỉ dụ của hoàng đế, có thể mang đến cho tôi xem không? Chớ quên, giả truyền thánh chỉ là tội tru di chín tộc, cho
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-gia-phuc-hac/393753/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.