Tô Linh Linh theo bản năng muốn tránh ra, lại bị hắn ôm vào trong lòng.
“Trốn cái gì?” Rõ như ban ngày, hắn còn có thể ăn nàng được sao? “Vi phu cũng không phải mãnh thú hay hồng thủy (nước lũ),nàng ngồi bên cạnh bổn vương cũng không được sao?”
Nàng chỉ có thể cười gượng, “Làm sao có thể.”
“Vậy thành thành thật thật mà ngồi.”
“Ừ ...” Nàng sẽ thành thật, nhưng là tay hắn có thể cũng thành thật một chút hay không?
Thật nhẫn nại nhìn bàn tay không thuộc về mình ở trên người mình chạy loạn, đang do dự có cần trở mặt ngay hay không, thì bàn tay to kia trượt lên ngực của nàng, cứ một chút một chút vuốt ve khiêu dụ, nàng rốt cục nhẫn nại không nổi nữa.
Nàng mạnh bắt lấy cổ tay hắn, vẻ mặt đỏ bừng quay đầu trừng hắn,“Vương gia!”
“Làm sao vậy?” Người khởi xướng còn mang vẻ mặt vô tội hỏi.
Vừa thấy hắn thản nhiên vô tội như vậy, nàng ngược lại có chút ngượng ngùng, thanh âm cũng tự nhiên mà thấp xuống, quả thật có thể dùng tiếng muỗi kêu để hình dung, “Ngươi niết(vân, vê, nắm) đau ta.”
“Phải không?” Hắn dựa sát vào bên tai nàng, cố tình ngậm nhẹ vành tai nàng nỉ non, “Nhưng, ta mỗi đêm đều muốn nàng muốn đến đau người… ”
Tô Linh Linh không hiểu sao lạnh dọc sống lưng, thân mình cũng lâm vào cứng ngắc.
Thân mình bỗng dưng bị hắn dùng lực ôm sát, làm cho nàng thiếu chút nữa hô hấp không được, nhưng nàng cũng không dám giãy dụa, bởi vì trực giác nói cho nàng, lúc này giãy dụa tai hại vô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-gia-so-vo/2611360/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.