Cuối cùng việc trong hoàng cung cũng không giải quyết được việc gì cả.
Nhưng lời đồn đãi về Tấn vương phi dũng mãnh lại càng ngày càng nhiều, như vậy cũng dám một mình xâm nhập hoàng cung thu bím tóc (nghĩa ở đây là điểm yếu, ý chỉ bắt gian) của Tấn vương, nữ nhân như vậy quả thật không phải người bình thường có thể nhận được.
"Ta thề, ta nhất định - phải - hưu - phu -." Vì vậy, trên không của Tấn vương phủ vang dội tiếng rống sư tử Hà Đông quanh quẩn bên tai ba ngày không dứt.
Long Kí Vân ngồi ở sau bàn học dừng tay lại, tiếp theo lại mang vẻ mặt bình tĩnh xem binh thư, ngay cả đầu cũng chưa nâng, giống như căn bản không thấy được có người đứng ở trước án thư của mình rít gào kiêm vỗ án.
"Long Kí Vân --"
"Hử?" Hắn lên tiếng tỏ vẻ người ở trong này.
"Ngươi rốt cuộc có nghe thấy ta nói gì không?" Nàng sắp tức chết rồi, hắn lại mang vẻ mặt dường như không có việc gì, thật khiến nàng nổi trận lôi đình!
"Có." Như cũ là châm ngôn một chữ.
"Vừa rồi ta nói cái gì?"
"Hưu phu." Hai chữ bay lên.
Tô Linh Linh cảm thấy nếu mình lại cùng nam nhân trước mặt này nói tiếp, nhất định sẽ phát sinh chuyện thảm - mưu sát chồng, cho nên lập tức lấy giấy viết ở bên cạnh qua.
Nhưng sau khi viết tốt hai chữ "hưu thư", nàng liền giật mình.
Hưu thê, nàng biết là căn cứ thất xuất chi điều[1], nhưng hưu phu, nàng phải căn cứ cái gì?
Từ trong sách ngẩng đầu, Long Kí
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-gia-so-vo/2611374/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.