Hai người này tiếp tục quan sát vương gia, rồi thấy vương gia nói gì với A Tú, A Tú trả lời lại rồi gương mặt ngài ấy đượm buồn. Vương gia ra lệnh cho A Tú rời đi, vừa ra đến cửa thì bị hai người nhiều chuyện này tóm lấy.
- Phó bếp: Vương gia nói gì với ngươi thế???
- Chú bếp: Có phải món bánh đó không hợp khẩu vị không?
- A Tú: Không phải, vương gia hỏi ta có tung tích gì của vương phi?
- Chú bếp: Mà có tung tích gì của vương phi không?
- A Tú: Không, không có tin gì cả! (lông mi rũ xuống)
- Phó bếp: Còn hai ngày nữa là tới ngày cử hành hôn lễ, chắn ngài ấy buồn lắm!
- Chú bếp: Ta cũng buồn, tưởng rằng nơi đây sẽ đàn đầy màu sắc, tất cả những con đường được phủ đầy những cánh hoa, ta sẽ làm những món ăn thiệt ngon chiêu đãi mọi người nhưng bây giờ tất cả đều không có, nơi đây lại phủ thêm màu xám mịt mờ! (thở dài rồi lặng lẽ rời đi)
- Phó bếp: Chú ấy đã đợi ngày đó rất lâu, mà chắc không có ngày đó quá! (thở dài bước theo chú bếp)
- A Tú: (đứng một mình lẩm bẩm) Thiếu cái miệng ồn ào cũng buồn thật!
GIữa trưa tại trại của chủ soái, trời có nắng nhưng không khí se se lạnh.
- Chủ soái: A Mây đâu, sao giờ vẫn chưa có bữa trưa?
- Binh lính: Bẩm chủ soái, lúc nãy thuộc hạ thấy A Mây đem đồ đi giặt nhưng quái lạ giặt đồ mà sao lâu thế, để thần đi tìm!
Binh lính này gọi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-gia-vuong-phi-doi-dot-phu/1437184/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.