Khi tôi vừa xuyên không đặt chân đến nơi này đã cảm nhận một không khí của sự lạnh lẽo và sự chết chóc bao trùm lấy. Người tôi gặp đầu tiên là bánh bao nhỏ, như hai người có sự liên kết mật thiết, thấy em ấy cô đơn, sợ hãi, nước mắt giàn giụa trên mặt, không kìm lòng được đã tự mình lao vào chỗ nguy hiểm không màng sự an nguy của bản thân. Cố gắng, cố gắng hoàn thành nhiệm vụ của em ấy, để khi mọi thứ ổn thõa lại nghĩ đến em ấy đầu tiên, mong muốn chạy thật nhanh đến ôm em ấy vào lòng. Lúc hôn mê vẫn nghe đâu đó âm thanh của bánh bao nhỏ liên tục gọi, sự ấm áp của đôi bàn tay bé nhỏ, cảm nhận được nhưng không cách nào thoát ra khỏi cái cơ thể nặng trịch, để mở mắt và ngồi dậy nhìn bánh bao nhỏ.
Tên chủ soái đáng ghét cùng tên vương gia mặt lạnh có mâu thuẫn hay xung đột gì thì tự hai người lôi nhau ra nơi “ khỉ không không muốn ho, cò không muốn gáy” mà đánh nhau, Đừng mang những người dân vô tội, những đứa trẻ đáng yêu và cái cuộc chiến này. Với cái tính khí của “ hai tên đực rựa” này, không ai nhường ai, cái tính cố chấp.
- Bạch Lâm: Ngài nghĩ chừng nào sẽ hành động!
- Chủ soái: Lúc này nội bộ hắn đang lục đục không thời cơ nào là phù hợp hơn lúc này, cơ hội ngàn năm có một. Ta sẽ không trừ thủ đoạn nào để giành được sự chiến thắng Đằng Cảnh.
- Bạch Lâm: Xin ngài ra chỉ thị!
- Chủ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-gia-vuong-phi-doi-dot-phu/1437195/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.