- Mẹ Lam Ninh: Con bé lúc nào cũng có một mình, em nhớ lúc nhỏ còn đòi em sinh ra một đứa để có người chơi cùng nhưng lúc đó em nghĩ nó còn nhỏ chỉ nói cho vui. Chúng ta quá bận không lúc nào ở gần con bé nghe những tâm sự, những mong muốn của Lam Ninh. Nghĩ lại em thấy mình có lỗi với con chúng ta quá! (ánh mắt buồn)-Cha -- Cha Lam Ninh: Ừ, chúng ta đã quá vô tâm với con bé!
- Ông nội: (cổ đeo một vòng hoa, mắt đeo kiếng mát) Đến bây giờ mới biết có lỗi sao, lúc nào cũng công việc, bỏ bê con cái, để bây giờ thỏ nhỏ của ta trưởng thành quá hóa thành bà cụ non.
- Cha Lam Ninh: Cha, bây giờ tụi con hối hận quá rồi! (ánh mắt ăn năn)
- Ông nội: Ăn năn hay ăn củ hành, rồi giờ thêm một đứa nữa, hai anh chị tính chăm sóc sao???
- Cha Lam Ninh: Lần này tụi con rút kinh nghiệm, sẽ bảo ban chăm sóc và quan tâm đến con cái nhiều hơn!
- Ông nội: Câu này nghe quen quá, lúc hai anh chị có bé thỏ cũng nghe y chang thế nhưng cuối cùng sao. Tôi mong lần này hai người quan tâm nhiều hơn chứ giờ Lam Ninh là hết phương cứu chữa rồi!
- Cha, mẹ Lam Ninh: (ánh mắt quyết tâm) Lần này lịch sử sẽ không lặp lại đâu ạ!
- Ông nội: Ừ, may mà thỏ yêu của ta còn nhớ đến ta, trước khi đi còn tặng ta bao nhiêu đồ ngon! Hai đứa cứ nghĩ ngơi, ta ra ngoài kia mua ít quà cho thỏ nhỏ của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-gia-vuong-phi-doi-dot-phu/1437200/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.