Nhưng mà tiểu Trúc nói có sai đâu từ lúc nhận được đồ của vương phi vương gia hết đưa lên nhìn rồi lại đưa xuống nhìn cái nào mặc trước cái nào sau, chưa nói đến trâm cài tóc nhìn vương gia bây giờ nhìn Đằng Cảnh vô cùng đáng yêu. Lúc nãy Lam Ninh để mình tự mặc nhưng vì sĩ diện vương gia không chịu, trên đời này cái gì người ta làm được mình cũng làm được, Đằng Cảnh nói vương phi ngồi yên trên đó đi thế làm Lam Ninh ngồi đung đưa trên giường và chuyện gì đến cũng đến sau một thời gian nghiên cứu vương gia đã làm rách áo của vương phi.
- Đằng Cảnh: Mang cho ta thêm một bộ đến đây!
- Bảo Thạch: Vâng ạ!
- Tiểu Phấn: Vương gia mặc được không ạ, cần nô tỳ giúp không ạ???
- Đằng Cảnh: Ta làm được!
Lam Ninh cố gắng nhịn cười nhưng cũng không kiềm lại nỗi, Đằng Cảnh vô cùng ngượng nghịu sau chuyện này phải học hỏi tiểu Phấn một chút chứ cứ làm rách đồ vậy hoài đâu được. Sau đó một bộ đồ khác được đưa đến, Lam Ninh lần này hợp tác để Đằng Cảnh đẩy nhanh tốc độ mặc đồ, cuối cùng cũng xong. Đến phần làm tóc thì vương gia rành hơn một chút vì vương gia sợ vương phi mới khỏe lại không muốn cài quá nhiều trâm lên đầu nên bước đó lượt bỏ, vương gia chỉ lấy một sợi vải màu giống với màu trang phục buộc tóc Lam Ninh lại.
- Lam Ninh: Sau bao lâu rồi vương gia cũng chẳng nâng cao tay nghề nhỉ!
- Đằng Cảnh: Lần sau ta sẽ học thêm nhiều
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-gia-vuong-phi-doi-dot-phu/1437391/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.