"Ngươi!" Hai gò má Lăng Tuyết Mạn đỏ hồng ngượng ngùng, nếu tay không bị đè, nàng sẽ tát tên nam nhân cặn bã này một cái! "Hạ lưu! Vô sỉ!"
Vì thế hàm răng nghiến vang lên ken két, hai tròng mắt bốc hỏa trừng tên nam nhân mà nàng hoàn toàn thấy không rõ diện mạo, chán nản gầm nhẹ: "Chê ngực nhỏ thì đi tìm ngực to đi. Đừng đụng ta!"
"Ha ha hưởng qua nữ nhân ngực lớn, ngẫu nhiên nếm thử ngươi ngực nhỏ nữ, xem như là bản công tử thay đổi khẩu vị!" Mạc Kỳ Hàn giương khóe môi lên, theo động tác mờ ám của bàn tay, một cỗ hưng phấn nhanh chóng truyền khắp toàn thân!
Lăng Tuyết Mạn nghe vậy, tức giận muốn ngất đi, muốn chửi ầm lên, trước ngực đột nhiên chợt lạnh, cái yếm bị kéo rơi xuống!
Bởi vì không có ánh trăng, cho dù ánh mắt Mạc Kỳ Hàn có sáng đến cỡ nào cũng không thể thấy rõ thân thể Lăng Tuyết Mạn, chỉ có thể dùng bàn tay to khẽ vuốt thân thể nàng, cảm giác được mỗi một tấc thân thể nàng đều bóng loáng nhẵn nhụi, làm lòng bàn tay cùng ngón tay hắn dần dần trở nên cực nóng, từ lưng của nàng, di động đến bụng, đi lên nữa xoa nắn hai khối phấn hồng nhỏ nhỏ, hau đó lại khều nhẹ, giọng nói khàn khàn: "Nha đầu, ngươi động phòng với ai không phải đều như vậy sao?"
"Ngươi... ngươi... đại hiệp, đại thúc, đại gia, van cầu ngươi. không được, ngươi nếu thấy trong phòng này có gì đáng giá, tùy tiện lấy đi đem bán, lấy bạc đi thanh lâu kỹ viện, muốn bao nhiêu cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-gia-vuong-phi-muon-cuoi-them-nguoi-khac/1889661/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.