Trong vạt áo bào đen như mực lộ ra thêu hoa văn màu bạc, theo tà áo đi lên là thắt lưng buộc eo, ngực rộng lớn, hai tay chắp sau người, tuấn dung thanh lãnh, đôi mắt thâm thúy rét lạnh.
"Xem đủ chưa?" Ba chữ ngắn gọn, mát lạnh trầm thấp.
Lăng Tuyết Mạn hoảng sợ, vụng trộm đánh giá từ dưới lên trên, nàng nhìn trộm rõ ràng bị người mới đến phát hiện! Xấu hổ, mặt đỏ lên, xuống giường đứng cách Mạc Kỳ Minh nửa bước, "hì hì" cười gượng hai tiếng, hơi hơi khuỵu xuống, khách khí nói: "Tuyết Mạn thỉnh an Tam Vương gia!"
"Tứ Vương phi thật biết quy củ." Mặt Mạc Kỳ Minh không chút thay đổi.
"Ách, cũng biết một chút." Lăng Tuyết Mạn khẩn trương ngước mắt nhìn nam nhân lãnh khốc đối diện, lại sợ hãi cúi thấp đầu xuống, bộ dáng chờ đợi cùng bi ai.
Mạc Kỳ Minh lặng lẽ nhìn, không có nói tiếp, mà ánh mắt như ngừng lại, dán vào trên chăn gấm, mắt sâu u tối, lạnh nhạt nói: "Tứ Vương phi ở trước mặt người khác thì không câu nệ, còn ta đến nơi này thì liền vòng vo sao?"
"Không có, ta là... là có chút.... có chút khẩn trương." Lăng Tuyết Mạn cảm giác hô hấp sắp bị nghẽn, cổ cảm giác áp bách cường đại trên người Mạc Kỳ Minh đánh úp lại làm cho nàng khó có thể chống đỡ.
"Khẩn trương?" Mạc Kỳ Minh giật mình, chợt khóe môi cong lên một chút, giọng mỉa mai: "Nếu là người khác, ngươi có khẩn trương không?"
"Người khác?" Lăng Tuyết Mạn bỗng dưng ngước mắt, bật thốt lên: "Tam Vương gia, lời này có ý gì, Tuyết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-gia-vuong-phi-muon-cuoi-them-nguoi-khac/1889806/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.