Lăng Tuyết Mạn khẽ cắn môi, mê mang nhìn, lẩm bẩm: "Đúng vậy, ta phát thần kinh a? Thật chẳng lẽ là heo trèo trên cây, ta trèo lên heo sao? Đúng rồi, chính là Liễu Thiếu Bạch đáng chết, từ khi bị con heo dê của hắn tập kích, ta liền liên tiếp xui xẻo!"
"Tuyết Mạn!" Mạc Kỳ Hàn nhẹ ôm Lăng Tuyết Mạn vào lòng, lạnh nhạt nói: "Xui xẻo của nàng đều là do không nghe cảnh cáo của ta, tự chuốc phiền, giống như hôm nay nàng rơi xuống nước, ta sớm bảo nàng đừng cho Liễu Ngô Đồng đến Tứ Vương phủ, nàng cứ không nghe, cho nên nói đáng đời nàng đi? Liễu Thiếu Bạch là nam tử, nàng cùng hắn kết giao, cẩn thận có người dị nghị danh tiết của nàng, đến lúc đó lại phiền toái!"
"Liên quan gì đến Ngô Đồng a?" Lăng Tuyết Mạn lơ đễnh, "Hôm nay rõ ràng là quản gia làm ta sợ, ta không có bạn bè, hiện tại biết huynh muội Liễu gia, Ngô Đồng thân thiết, Liễu Thiếu Bạch lại chọc rất vui, chúng ta thuần khiết trong trắng, người đời nhiều chuyện, ai muốn nói gì thì nói, ta mới không cần để ý đâu!"
"Nàng nha đầu này, chính là lắm điều, nàng đơn thuần như vậy, người khác ai muốn hại nàng, thật là dễ như trở bàn tay!" Mạc Kỳ Hàn thở dài, dựa vào trực giác, hắn trên cơ bản đã loại bỏ khả năng Lăng Tuyết Mạn nằm vùng, chỉ chờ nàng đi Lăng gia gặp Lăng Bắc Nguyên sẽ nghiệm chứng!
"Hì hì, không còn cách nào khác, ta sẽ không dùng tâm kế, ta cũng không có ý muốn hại người, ánh mắt ngươi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-gia-vuong-phi-muon-cuoi-them-nguoi-khac/1889857/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.