Vào đêm, đột nhiên trời đổ cơn mưa nhẹ, tí tách tí tách rơi lên các phiến đá trong viện.
Phía trước cửa sổ, nhìn từng trận mưa phùn lất phất, tâm Mạc Kỳ Hàn có chút hoảng hốt.
Lúc buổi chiều, quản gia rất là do dự bẩm báo với hắn, biểu tình không được tự nhiên cùng khó xử.
"Chủ tử, Liễu Thái Phó đến phủ, nói Liễu tiểu thư sinh bệnh nặng, mê man trên giường không dậy nổi, miệng luôn gọi tên chủ tử, Liễu Thái Phó mời đại phu, nhưng đến sáng vẫn không thấy có chuyển biến tốt, lúc này, muốn cúng tế chủ tử, vì chủ tử thắp nén nhang, thỉnh cầu chủ tử ở trên trời phù hộ, để Liễu tiểu thư khỏi bệnh. Xin chủ tử cho chỉ thị."
Trời càng đổ mưa phùn, tới tận hoàng hôn, đã đọng nhiều vũng nước nhỏ...
Sau hồi lâu trầm mặc, hắn chấp nhận cho Liễu Thái Phó đi đến từ đường dâng hương.
Mà tâm hắn, rốt cuộc chưa từng an ổn lại.
Hắn thật đã "chết", nàng còn nhớ nhung gọi tên hắn làm cái gì? Nhưng hắn, vẫn không thể nhìn thấy nàng chết......
Lấy ngọc tiêu ra, mười ngón tay thon dài cầm lấy, môi nhẹ phủ lên, tiếng tiêu vang, mang theo bi thương sâu thẳm, văng vẳng bên tai, mà như cách xa muôn trùng...
Thổi xong một khúc, buông tiêu, ngước mắt nhìn ánh trăng mờ ảo, không lưu luyến xoay người cất bước đi, tà áo phất trong gió...
Trong phòng, một âm thanh mơ màng nỉ non trên giường, "Hàn ca ca, Hàn ca ca, ta nghe được Hàn ca ca thổi tiêu cho ta. Chính là chàng ấy, là chàng ấy trở về
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-gia-vuong-phi-muon-cuoi-them-nguoi-khac/1889979/chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.