"Hiên nhi... đứng lên, không được quỳ nữa... nhanh lên một chút..." Lăng Tuyết Mạn cau mày tức giận, cố sức nói.
Mạc Kỳ Lâm kéo tay Mạc Ly Hiên, "Hiên nhi, mẫu thân con gặp chuyện không may, không phải là trách nhiệm của một mình con, con vẫn còn là con nít, sao có thẻ nghĩ đến mấy thứ này?"
"Đúng, Hiên nhi đừng làm cho mẫu thân con thương tâm thêm, nàng không thể nói chuyện, con làm vậy không phải mẫu thân sẽ càng lo lắng hơn sao?" Mạc Kỳ Dục cũng cau mày nói.
"Nhưng mà, mẫu thân không muốn đi chúc thọ, là con nói ngài ấy mới đi, nếu như không đi cũng sẽ không gặp chuyện." Mạc Ly Hiên thút thít không dứt, khổ sở muốn chết.
"Hiên nhi, con còn... nói như vậy nữa, mẫu thân sẽ thật sự... tức giận!" Lăng Tuyết Mạn cố ý không vui nghiêng mặt, không nhìn đến Mạc Ly Hiên.
Mạc Ly Hiên vừa nghe liền vội, nhào tới giường, nắm tay Lăng Tuyết Mạn áp lên má mình, cảm thụ nhiệt độ của nàng, lệ nóng lưng tròng, "Mẫu thân, con không nói nữa, con thật, thật sự sợ mất đi người, người phải uống thuốc đúng hạn, nhanh khỏe một chút, có biết không?"
"Ừ" Lăng Tuyết Mạn chảy nước mắt gật đầu, khe vuốt ve mặt Mạc Ly Hiên, kiên cường nặn ra một nụ cười "Còn đau không?"
"Không đau, một chút cũng không đau." Mạc Ly Hiên nâng khuôn mặt tươi cười, trong ý cười còn mang vài phần lệ.
Mạc Kỳ Lâm cùng Mạc Kỳ Dục nhìn, lòng ấm áp dễ chịu, ở nhà đế vương, có nơi nào có thể tìm được phần thân tình như vậy đây?
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-gia-vuong-phi-muon-cuoi-them-nguoi-khac/1890125/chuong-236.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.