Lâm thành, tướng quân đóng ở Nguyệt Quốc chẳng những cuối cùng không có nghe theo lời của Nguyệt Lưu Ảnh phân phó, lui giữ các huyện ven sông, ngược lại còn tập kết hàng loạt binh mã đuổi bắt Nguyệt Lưu Ảnh. Kết quả là, quân đội Bắc Mạc đến chiếm lĩnh thành, đại quân thế như chẻ tre công hướng một thành trì khác của Bắc Mạc.
Nguyệt Lưu Ảnh cầm một thanh trường kiếm bị nhiều binh lính vây công, ứng phó có chút cố hết sức, chỉ chốc lát toàn thân ngày càng nhiều vết thương hơn. Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, quả thật không tệ, đôi mắt phượng của Nguyệt Lưu Ảnh, thần sắc tràn đầy khắc nghiệt, huy kiếm xoay một vòng tròn, đem bọt tuyết trên đất xung quanh quét tung bay, một mảng lớn bọt tuyết trắng xóa bị quét, cản trở tầm mắt của bọn thị vệ, đợi tất cả bọt tuyết rơi xuống đất, trên mặt tuyết chỉ có một chút điểm đỏ thẳm của vết máu, không còn lấy chút bóng dáng của Nguyệt Lưu Ảnh.
“Các tướng sĩ, hôm nay chúng ta nghe theo lời của loạn thần tặc tử Tứ hoàng tử Nguyệt Lưu Ảnh, cùng Bắc Mạc giao chiến đã là hành động trợ Trụ vi ngược, gây thành sai lầm lớn, vì thế hôm nay chỉ có thể đem Nguyệt Lưu Ảnh bắt đến trước mặt hoàng thượng chuộc tội!”. Tướng quân dẫn đầu trung khí mười phần nói: “Tính mạng của bản thân chúng ta toàn bộ thắt ở trên một sợi thừng, thề không bắt được Nguyệt Lưu Ảnh thề không trở về!”
Một nhóm đại binh theo vết máu Nguyệt Lưu ảnh lưu lại, bắt đầu tìm kiếm tung tích
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-gia-vuong-phi-treo-tuong/423414/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.