Nguyệt Vô Thương dắt Dạ Nguyệt Sắc mặt mày rối rắm hưởng cửa vương phủ đi tới, mặt mày mỉm cười, kéo cô gái sau lưng, khóe miệng cong lên một độ cong nhu hòa, cho dù ở trong hoàng hôn, bóng đêm dần tối, cùng là một loại ánh sáng chói mắt.
Cho đến khi thấy Dạ Thiên đứng ở bên cạnh xe ngựa, chỉ thấy Dạ Nguyệt Sắc vẫn cúi thấp đầu, không thấy rõ vẻ mặt. Dạ Thiên khẽ nhíu nhíu mày, chẳng lẽ Sắc Sắc nhà ông bị khi phụ rồi, kết quả là vễnh râu lên, không vui nhìn Nguyệt Vô Thương.
Nguyệt Vô Thương bước chân ở trước mặt Dạ Thiên mấy bước, ngừng lại. Dạ Nguyệt Sắc tiếp tục đi về phía trước, nào ngờ bị Nguyệt Vô Thương kéo lại, cúi đầu ở bên tai Dạ Nguyệt Sắc nhẹ nói một câu: “Sắc Sắc cần phải suy nghĩ kỹ, rốt cuộc muốn ngày nào gả cho người ta?”
Dạ Nguyệt Sắc rối rắm, ngẩng đầu lên, cắn môi nhìn Nguyệt Vô Thương, sờ sờ ngọc bài trong tay, trong lòng suy nghĩ lời nói của Nguyệt Vô Thương, cứ càng trễ thì sính lễ sẽ càng giảm, thật làm cho người ta rối rắm.
Dạ Thiên bước nhanh về phía trước, kéo người Dạ Nguyệt Sắc qua, sau đó hướng về phía Nguyệt Vô Thương nói: “Thời gian không còn sớm, bổn tướng không quấy rầy Vương gia!”
Dạ Thiên xoay người kéo Dạ Nguyệt Sắc đi về phía xe ngựa, nhìn thấy trên cổ Dạ Nguyệt Sắc có vết hôn màu hồng nhạt, màu sắc không sâu, nhưng lại là mập mờ vạn phần. Dạ Thiên nheo lại đôi mắt hồ ly, râu ria cũng vểnh đến trên lỗ mũi, quay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-gia-vuong-phi-treo-tuong/423441/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.