Cơm tối xong, Nguyệt Vô Thương cứ mãi đi theo sau lưng của Dạ Nguyệt Sắc, cho đến khi Dạ Nguyệt Sắc đi đến trước cửa phòng mình, sau đó quay đầu lại nhìn Nguyệt Vô Thương, "Nguyệt Nguyệt, phòng của ngươi ở bên kia. . . . . ." Nói xong vẫn không quên nhíu mày chỉ chỉ gian phòng bên cạnh.
Mày Nguyệt Vô Thương hơi nhếch lên, nhìn về phía Dạ Nguyệt Sắc u oán nói: "Nhưng phòng của người ta đã bị dơ rồi. . . . . ."
Thanh âm của Nguyệt Vô Thương cực kỳ u oán giống như nàng dâu nhỏ bị khinh bỉ, Dạ Nguyệt Sắc rất có khí khái nói với hắn: "Dơ bẩn thì thay cho sạch sẽ là được!" Dạ Nguyệt Sắc nói xong vào phòng đóng cửa phòng lại, tâm tình vui vẻ bò lên giường ngủ.
Nguyệt Vô Thương lơ đễnh đứng ở ngoài cửa cười cười, hắn đương nhiên có biện pháp đi vào, chẳng qua là. . . . . . Trong đôi mắt hoa đào liếc về phía gian phòng cách vách vốn thuộc về mình, hé mắt, giường bị người khác nằm qua, dơ bẩn chính là dơ bẩn, cho dù đổi cũng là bẩn thôi!
Nguyệt Vô Thương chắp tay đứng ở trước cửa phòng Dạ Nguyệt Sắc, ngước mắt nhìn ánh trăng sáng trên không trung dần dần mờ đi, suy nghĩ có chút bay xa.
Ánh trăng có chút trong trẻo lạnh lùng bao trùm trên người của Nguyệt Vô Thương, bạch y nhuộm mát mẻ, gương mặt mỉm cười được ánh trăng nhuộm thành màu lung linh rực rỡ, lúc này nhìn hắn có chút cô đơn tịch mịch, thật khác xa với khí chất diêm dúa lẳng lơ,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-gia-vuong-phi-treo-tuong/423450/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.