Mặc kệ nàng ở đâu à? Trác Diệp cũng bất chấp so đo giọng điệu bá đạo của Phượng Lâm Sách, chỉ nghe riêng câu mấu chốt, trong lòng không khỏi vui mừng, giọng khẽ run hỏi: “Phượng, Phượng Lâm Sách… Huynh nói là, huynh đồng ý thả ta đi rồi sao?”
“Ta… Ta nói rồi sao? Nói bao giờ vậy?” Phượng Lâm Sách ôm chặt Trác Diệp, giọng rầu rĩ chơi xấu.
Trác Diệp vừa bực mình vừa buồn cười, người này gần đây trầm lặng ít nói, ăn nói đàn ông, lúc này lại có thể trẻ con như thế, còn chơi xấu nàng!
Trác Diệp thở dài, không muốn tiếp tục dây dưa, hỏi gọn gàng dứt khoát: “Vậy rốt cuộc huynh có thả ta đi không?”
“Diệp Nhi… Diệp Nhi… Không đi được không…” Phượng Lâm Sách khẩn cầu, trong giọng nói có chút chua xót không nỡ.
Môi Trác Diệp khẽ giật, cuối cùng trong lòng hung ác: “Huynh có nghe những lời ta vừa nói không hả?”
“…” Phượng Lâm Sách không trả lời, chỉ ôm lấy Trác Diệp, xiết chặt vòng tay…
“Phượng Lâm Sách! Ta…”
“Diệp Nhi, cho ta thời gian suy nghĩ, được không?” Phượng Lâm Sách sợ Trác Diệp nói từ chối nên vội vàng cắt lời của nàng.
“…” Thật ra Trác Diệp muốn nói, lại bị hắn ngắt lời nhanh không thở được…
Sửng sốt một chút, Trác Diệp trả lời: “Được…” Phượng Lâm Sách đã lơi lỏng, nàng cũng biết điều không tiếp tục ép hắn cho nàng câu trả lời xác thực, nàng biết rõ, nàng gấp cũng vô dụng, chỉ có thể hi vọng hắn có thể mau chóng nghĩ thông suốt…
“Ta… Ta hít thở không thông…” Trác Diệp cuối cùng cũng không nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-gia-xau-tinh-vuong-phi-tinh-quai/2504496/chuong-166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.