“Khục… khục…khục…” “Bánh bao nhỏ” đang ăn lấy ăn để bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, giống như bỗng chốc bị nghẹt thở, ho lên dữ dội.
Trác Diệp hoảng sợ, vội vươn tay vỗ nhẹ phía sau lưng “Bánh bao nhỏ”, “Con đó, đứa bé này, từ từ mà ăn, vội cái gì…”
“Phụ, phụ vương…” “Bánh bao nhỏ đã qua cơn ho dữ dội, nhìn phía sau lưng Trác Diệp rồi thê thảm mà gọi một tiếng.
Trác Diệp đang muốn lấy khăn tay cho “Bánh bao nhỏ” lau miệng, nghe vậy động tác thoáng dừng lại, quay đầu nhìn liền trông thấy Phượng Lâm Sách đang đứng ở sau lưng nàng, chắp tay sau lưng, không có biểu lộ gì mà nhìn bọn họ.
“Vương gia! Mỗi lần xuất hiện đều lặng yên không tiếng động, dọa người hú vị lắm hả?” Trác Diệp đứng dậy, hơi tức giận mà chất vấn.
“Bánh bao nhỏ” nghe vậy, ánh mắt nhìn Trác Diệp lập tức biến thành đốm nhỏ sáng như sao đầy sùng bái, bé quyết định tha thứ cho “Tiểu Diệp Tử” rồi.
Bỗng nhiên xuất hiện? Hắn xuất hiện như vậy sao? Lông mày Phượng Lâm Sách thoáng cau lại, sau đó trong trẻo nhưng lạnh lùng nói: “Khá được.”
Khá được? Trác Diệp im lặng, lại là hai chữ này…
“Ta vừa mới nghe nói hôm nay Huyễn Nhi không tìm thấy nàng liền náo loạn ở Phong Lâm Uyển đến trưa, liền sang đây xem xem.” Phượng Lâm Sách liếc “Bánh bao nhỏ”, sau đó lấy cái ghế ngồi xuống.
Thân thể nhỏ bé của “Bánh bao nhỏ” run lên, cái miệng nhỏ nhắn lại trễ xuống, lộ ra vẻ sợ hãi lúc Phượng Lâm Sách nhắc đến, bộ dáng đáng thương muốn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-gia-xau-tinh-vuong-phi-tinh-quai/81081/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.