“Cỏ biết nói?” Phong Sơ Cuồng cúi đầu nhìn cọng cỏ, dương mi, hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Phong Sơ Cuồng tương đối ngạc nhiên, mà Mặc Thiên Thần có thể cùng linh thảo nói chuyện lại tương đối bình tĩnh, bất quá nơi bình thường này một cọng cỏ cũng có thể mở miệng nói chuyện?
“Chân, chân, nâng chân lên, ngươi là heo à, nghe không thấy…” Sắc nhọn kêu, cỏ dại mắng chửi người thật sắc bén.
Trong mắt ngạc nhiên bị lãnh lệ thay thế, Phong Sơ Cuồng híp híp mắt vỗ thân độc giác thú một cái.
Độc giác thú nhất thời nâng móng trước lên.
“Này còn không sai biệt lắm, ngươi con heo này còn biết…”
“Pằng.” Không đợi cỏ dại kiêu ngạo nói hết lời, chân độc giác thú nâng lên pằng một tiếng nặng nề giẫm xuống.
“Ô…” Cỏ dại chỉ còn kịp ô một tiếng, đã thật sự bị giẫm xuống.
“…” Mặc Thiên Thần.
Phong Sơ Cuồng chậm rì rì ngồi thẳng người, xem cũng không xem cỏ dại dưới chân độc giác thú, chỉ là một cọng cỏ dại dám kêu gào với hắn, lá gan thật lớn.
“Đi thôi, người của Mộc Hoàng ở Hiên Viên thành nghênh đón chúng ta, hẳn là bay qua ngọn núi này sẽ tới.” Phong Sơ Cuồng cáu kỉnh, Mặc Thiên Thần bất đắc dĩ lắc đầu, người này sẽ không cần có lòng thương tiếc nhỏ yếu.
“Bay qua ngọn núi này?” Phong Sơ Cuồng nghe Mặc Thiên Thần nói nhíu nhíu mày, trước mắt núi này nối dài hoàn toàn không có giới hạn, núi này…
“Hửm?” Ngay lúc Phong Sơ Cuồng lên tiếng, Mặc Thiên Thần đột nhiên nghiêng đầu lỗ ttai hơi hơi giật.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-hau-14-tuoi/2538509/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.