Vài từ vừa nói ra, Huyền Thiên Hạo và Huyền Thiên Tường vốn đã cơ hồ tuyệt vọng, liền dường như đầy trời băng tuyết gặp liệt hỏa hừng hực, trố mắt, mà ngắn ngủi trố mắt qua đi hai người gần như đồng thời nhảy dựng lên, mừng như điên nói: “Thật…thật sự có thể cứu.”
“Tốt, thật tốt quá.”
Không đồng dạng ngôn ngữ, đồng dạng tâm tình kích động.
Mặc Thiên Thần nhìn thoáng qua Huyền Thiên Hạo, trước tiên không có mở miệng, chỉ lạnh lùng nhìn.
“Sư muội, muội nói, cần gì cứ nói, chỉ cần có thể trị tốt cho phụ hoàng, muội sẽ là đại công thần của nhân tộc chúng ta, phụ hoàng chắc chắn hậu tạ.” Huyền Thiên Hạo cực kỳ khôn khéo, thấy Mặc Thiên Thần không nói chuyện cũng không động thủ chỉ nhìn hắn, lập tức liền minh bạch ý tứ Mặc Thiên Thần.
Mặc Thiên Thần nghe vậy âm thầm xem thường bĩu môi, nàng một đời khinh thường nhất chính là thực hiện hiệp ân báo đáp như vậy, bất quá, hiện tại đối mặt Huyền Thiên Hạo, nàng dựa vào cái gì không cần thù lao, dựa vào cái gì phải làm không công, nàng chẳng những muốn thù lao, nàng còn muốn thứ tốt, tốt nhất.
“Ta không mang đủ linh thảo.”
“Được, linh thảo trong vườn Thiên Mạc tùy muội chọn lựa.”
Vườn Thiên Mạc, vườn linh thảo lớn nhất hoàng cung, bên trong linh thảo cực phẩm nhiều, chỉ sợ cả Đệ Cửu Phong cũng không có.
“Sư muội, mời.” Huyền Thiên Hạo dẫn đường.
Mặc Thiên Thần thấy vậy cũng không khách khí, trực tiếp đuổi kịp.
Cao thủ Cửu Châu đại lục này không thiếu, thiếu là mấy thứ cứu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-hau-14-tuoi/2539406/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.