Tại hành lang ngoài phòng bệnh VIP đèn đuốc bật lên sáng trưng.
Phó Chước bận rộn cả ngày rốt cuộc có cơ hội nghỉ xả hơi.
Thực ra lễ Giáng sinh đêm Bình An gì đó, nếu là trước đây thì Phó Chước chẳng coi là gì. Hắn vốn là người không đặt nặng dịp lễ tết, không có gì lo tới, ngay cả ba mươi Tết cũng cảm thấy như mọi ngày. Nhưng sau khi quen biết Thẩm Thư Dư, anh muốn tìm cớ tiếp cận cô, đêm Bình An và lễ Giáng Sinh đều là cái cớ rất tốt, anh thậm chí có suy nghĩ buồn nôn, muốn cùng cô đếm ngược vào đêm giao thừa.
Phó Chước ngồi trên ghế tại hành lang duỗi lưng, nhưng vừa mới thả lỏng anh bèn nghe được tiếng ho trong phòng bệnh. Thế là anh vội vàng đứng dậy, bước vào phòng bệnh ở đối diện.
Phó Chính Huy nằm trên giường bệnh đang ho khan kịch liệt. Phó Chước đi tới đỡ Phó Chính Huy dậy, sau đó vỗ nhẹ lưng ông.
Một lúc lâu sau Phó Chính Huy mới không ho nữa, Phó Chước hỏi: “Ba muốn uống nước không?” Nói xong anh đã đưa cốc nước ở tủ đầu giường tới bên môi Phó Chính Huy. Ông uống từng ngụm, lúc này mới từ từ bình tĩnh lại.
Phó Chước lại đỡ Phó Chính Huy nằm xuống, rồi dời ghế qua ngồi bên cạnh ba mình.
Phó Chính Huy không vui nhìn Phó Chước, giọng nói sang sảng: “Tôi đã nói không cần anh chăm sóc.”
“Được rồi được rồi, ba nói bớt hai câu đi.” Phó Chước thuận tay cầm một trái chuối ở đầu giường, hỏi, “Ba muốn ăn không?”
Phó Chính Huy xoay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-mac-ngot-ngao/10783/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.