Buổi tối giao thừa, bên ngoài là tiếng pháo tưng bừng. Không biết con nít nhà ai bắn pháo hoa, ánh lửa xông lên trời biến thành hoa lửa.
Trong ánh sáng chớp tắt, Thẩm Thư Dư thấy được đôi mắt sâu không thấy đáy của Phó Chước.
Hơi thở giữa bọn họ gần nhau đến thế, vướng vít lẫn nhau.
Cô nhìn anh một cái rồi cúi đầu, đáy mắt anh nhuộm sự ham muốn không còn trong veo nữa.
Nụ hôn này khiến Phó Chước quên mất mình ở bên ngoài chờ đợi bốn tiếng đồng hồ, cũng quên mấy phút trước mình vẫn còn tức giận, càng quên đi mục đích mình đến là gì.
Anh buồn cười nâng cằm cô lên để cô nhìn mình.
Bờ môi anh còn dán lên bờ môi cô, anh hỏi: “Em trốn lần nữa thử xem.” Giọng anh khàn khàn như là bị giấy nhám chà qua.
Trái tim Thẩm Thư Dư tê dại, hai chân dường như không thể đứng vững nhưng cô chẳng dám nhìn anh.
Phó Chước lại hôn môi cô.
Anh đang định xâm chiếm, nhưng lần này Thẩm Thư Dư như là tỉnh táo, cô dùng hai nắm tay của mình nện vào lồng ngực anh.
“Thả…thả tôi ra…” Cô nói gián đoạn.
“Không thả.” Phó Chước đương nhiên không thể buông ra, anh “rất vất vả” tiến vào phòng cô.
Kết cấu của nhà Thẩm Thư Dư trèo tường lên lầu rất thuận tiện.
Phó Chước đi quanh nhà cô một vòng quan sát địa hình, cuối cùng lựa chọn sân sau. Hồi trước anh từng học leo trèo, trèo lên lầu hai không thành vấn đề gì.
Lần trước Phó Chước tới có hỏi phòng Thẩm Thư Dư ở đâu, tuy rằng anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-mac-ngot-ngao/10813/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.