Tất cả dường như là một giấc mộng.
Mãi cho đến mùng hai Tết, trong lòng Thẩm Thư Dư vẫn thẫn thờ.
Vào tối giao thừa Thẩm Thư Dư gần như cả đêm không ngủ, sau nụ hôn kia của Phó Chước cô chạy một hơi về nhà cả người giống như bị tê liệt. Cô tắm rửa, muốn tẩy sạch toàn bộ mùi hương của Phó Chước ở trên người mình, nhưng dù trên người không còn lưu lại mùi hương của anh, trái tim cô không nhịn được sẽ nghĩ tới anh, tới lúc trời hửng sáng cô mới từ từ nhắm mắt lại.
Vào mùng một Thẩm Quế Văn hiếm khi không giục Thẩm Thư Dư thức dậy, quả thật để cô ngủ nướng.
Thẩm Thư Dư ngủ tới hai giờ chiều, trong lúc này bà ngoại có đi qua xem cô nói vài câu, còn hỏi cô đói bụng không, nhưng Thẩm Thư Dư lẩm nhẩm một tiếng rồi xoay đầu ngủ thiếp đi.
Cứ vậy thời gian sinh hoạt của Thẩm Thư Dư bị xáo trộn hoàn toàn. Mùng một ngủ thẳng tới hai giờ chiều mới thức dậy, từ buổi tối đến rạng sáng thì không ngủ được. Thế là sáng sớm mùng hai cô còn rất buồn ngủ đã bị mẹ gọi dậy nói là phải ra ngoài.
Mỗi năm vào mùng hai Thẩm Thư Dư đều phải đi theo mẹ còn có ông bà ngoại cùng nhau đi thăm họ hàng, mà người họ hàng này chính là bà cố của Thẩm Thư Dư.
Bà cố là mẹ của bà ngoại Thẩm Thư Dư, sắp tới một trăm tuổi rồi. Bà cụ ngoại trừ lỗ tai không nhạy thì vẫn có thể cầm được cái cuốc. Năm ngoái khi Thẩm Thư Dư
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-mac-ngot-ngao/10816/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.