Lại nói, nghe tiếng ca ngụ ý thâm sâu, Giang Phong truyền cho thuyền chèo về hướng đó.
Từ phía xa xa, một chiếc thuyền câu đang lững lờ trôi trên sông.
Ngư phủ tay cầm cần câu, vừa câu cá vừa nghêu ngao hát.
Thấy thuyền của Giang Phong chèo đến gần, lão ngư lại ngâm nga :
“Gió bấc thổi mấy làn vi vút,
Mưa tuyết bay, bay trút tơi bời.
Biên dân khốn khó bao đời,
Nào ai biết nỗi ngậm ngùi gian nan.
Nay giặc đến nhà tan cửa nát,
Dắt tay nhau rời bỏ xóm thôn.
Rưng rưng dõi hướng về đông,
Vua ta sớm phái đại quân diệt thù.”
Văn thơ Giang Phong cũng biết chút ít.
Giang Phong ngẫm nghĩ giây lát, rồi cũng ngâm :
“Ở phương đông thái dương đã hiện,
Cơn mưa này đến ngọ tạnh rồi.
Đôi bờ cành lá tốt tươi,
Nguyên Giang khói bếp khắp nơi lững lờ.”
Thuyền đến gần, lão ngư ngẩng lên nhìn về phương đông, hỏi :
- Thái dương sắp hiện rồi chăng ?
Giang Phong đáp :
- Sau cơn mưa trời lại sáng thôi.
Giang Phong ngắm nhìn lão ngư một lượt.
Lão tuổi quá năm mươi, râu tóc đã điểm bạc, vận bộ trường bào bằng vải thô nhưng gọn gàng, ánh mắt tinh anh duệ trí.
Giang Phong vòng tay hỏi :
- Tiên sinh xưng hô thế nào ?
Lão ngư đáp :
- Lão là ngư dân ở vùng này.
Tổ tiên lão bao đời nay vẫn sinh sống ở đây, nên lấy tên sông làm họ.
Lão gọi là Nguyên Phương.
Giang Phong khẽ mỉm cười, nói :
- Tiên sinh chắc đã biết ta là ai rồi, không cần phải giới thiệu nữa.
Nếu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-menh/2682825/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.