Thư Nhã Phù đáng chết, một tiểu tạp chủng cũng dám mở miệng mắng nàng, đợi xem ngươi còn cười được nữa không!
Trên mặt Thư Hương Di tràn đầy mềm mại, đáy mắt mang theo vẻ vô tội và uất ức, có vẻ muốn nói rồi lại do dự, cuối cùng vẫn là nặn ra một nụ cười nhìn có chút khó chịu: "Tỷ tỷ, chúng ta đi vào đi! Đừng để mọi người chờ đợi quá lâu!"
Thư Nhã Phù nắm tay con trai mình, đuôi lông mày hếch lên, nhìn nét mặt ra vẻ bị uất ức của Thư Hương Di, đáy lòng cười nhạo, nữ nhân này lại giả vờ làm mỹ nữ yếu ớt, bộ dáng của nàng ta bây giờ làm người khác không nhìn ra nàng ta là một người thâm độc như rắn rết, chuyên môn khi dễ người khác.
Ánh mắt chuyển tới lầu một Trân Bảo Các, khoảnh khắc này trong Trân Bảo Các, có người nào đó đứng ở vị trí cửa ra vào này thì có thể nhìn không sót thứ gì.diễ⊰n✶đ⊱àn✶lê✶q⊱uý✶đ⊰ôn
Đúng lúc liếc qua một người nam tử mặc áo lam nào đấy một cái, phong cách dịu dàng nho nhã, khuôn mặt như hòa góc cạnh rõ ràng, gương mặt anh tuấn khiến người nhìn không khỏi có thiện cảm, chỉ có điều khi đối phương phát giác ánh mắt của nàng lướt qua, thì lại nhíu mày, đáy mắt mang theo sự khinh bỉ và chán ghét.
Nhận thấy được sự hiện hữu của hắn, một lần nữa ánh mắt Thư Nhã Phù rơi vào người Thư Hương Di, cánh môi đỏ thắm khẽ nâng lên, mang theo vẻ lười biếng và khinh thường nhàn nhạt: "Thật là phải tạ ơn muội muội đã
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-phi-ap-dao-vuong-gia/984223/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.