Trâu Tiểu An tiễn Bạch Phiêu Phiêu rồi ung dung đi tới sân sau.
Vừa vào cửa không thấy con trai đâu, chỉ thấy Vương gia ngồi một mình trên ghế trầm mặc không nói.
"Vương gia?" Trâu Tiểu An có chút kỳ quái, "Vương gia làm gì vậy...... Sao lại im lặng ngồi đây?"
"Trong Vương phủ có mấy người hầu mới tới, cũng từ thôn Trâu Gia đến......"
Trâu Tiểu An cười tủm tỉm đáp.
"Vậy sao, chắc là bạn bè của tiểu nhân trong thôn ấy mà, tối nay đi gặp một chút."
"Đúng là bọn họ quen biết Trâu Tiểu An." Vương gia nhìn y, sắc mặt trong tối không thấy rõ lắm, "Còn có mấy người là chủ nợ của Trâu Tiểu An nữa."
"Vậy à!" Trâu Tiểu An gãi đầu lộ ra vẻ ảo não, "Trước kia ta sống không đàng hoàng lắm, ăn trộm mấy lần, ngại quá."
"Ngươi nợ tiền đánh bạc, bản vương làm sao có thể yên tâm giao phó tiểu điện hạ cho ngươi trông nom đây?" Sắc mặt Vương gia khó coi, "Tửu sắc cá cược, bất kể dính vào cái nào cũng là tai hoạ ngầm. Nể tình ngươi mấy ngày trước dụng tâm vất vả, bản vương sẽ miễn tội cho ngươi, lấy tiền công rồi tìm việc khác đi."
Trâu Tiểu An không cãi lại được, ngập ngừng mấy lần, cuối cùng chỉ có thể xin lỗi.
"Tiểu nhân biết lỗi rồi, tạ ơn Vương gia nhân từ, nô tài cút ngay đây, không làm chướng mắt ngài nữa."
Y xoay người rời đi, đúng là một chút lưu luyến cũng không có.
Trong lòng Vương gia đắng chát khó tả, vung tay áo đóng sập cửa phòng chặn đường Trâu Tiểu An.
"Vương gia?"
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-phi-bi-treo-tren-cong-thanh-ba-ngay-roi/446084/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.