“Hoàng hậu, tiểu nữ cùng Diệu vương trong lúc đó hoàn toàn thanh bạch, thỉnh không nên nói lung tung.” Hạ Thanh Vận không vui nói, dù đã biết tiến cung lần này hẳn là không có chuyện gì tốt, quả nhiên…
“Thanh bạch? Vậy ngươi mau giải thích tất cả mọi chuyện hôm đó đi.” Hoàng hậu khinh thường nhìn Hạ Thanh Vận, người con dâu này vô tài vô đức lại không được lòng thừa tướng, hoàn toàn chẳng giúp được gì cho Ly Nhi, bây giờ lại còn xảy ra cái chuyện này, đã vậy thì không thể để nàng ta thành thân với Ly Nhi được!
” Những gì nên nói thì tiểu nữ đã nói hết, chỉ là Hoàng Hậu không chịu tin mà thôi.”
“Hơn nữa, chỉ bằng thân thể nhu nhược này thì tiểu nữ có thể làm gì? Tiểu nữ chỉ có thể bị làm cho liên lụy thôi.” Hạ Thanh Vận không kiêu không nịnh nói.
“Hạ Thanh Vận, ngươi làm ra chuyện sai trái lại còn không muốn thừa nhận!” Nam Cung Ly giận dữ hét.
Nếu có thể dùng chuyện này bức thái hậu đồng ý từ hôn, hắn cũng không ngại tương kế tựu kế tính kế một phen!
“Ta làm hay không làm, trong lòng ta hiểu rõ nhất!” Bình thường trên mặt Hạ Thanh Vận luôn có ý cười nhàn nhạt, đôi mắt trong suốt lóe sáng, trên người tản ra sự thong dong như có như không, Nam Cung Ly nhìn qua Hạ Thanh Vận, nhất thời liền thất thần.
Nam Cung Diệu đem hết thảy thu vào trong mắt, trong lòng dâng lên một loại cảm xúc không thể nói rõ, lông mày nhíu lại có chút mất hứng.
“Các ngươi thật ầm ĩ.”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-phi-bo-chay-vuong-gia-nhu-hinh-voi-bong/977875/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.