"Ngươi mang Vương phi đi trước... Mau!"
Ánh Thu chần chờ một lát, xoay người vội vàng tiến lên xe ngựa, kéo dây cương.
Đợi đến lúc Cố Thanh Trản xốc rèm lên, Lục Oanh đã nắm chủy thủ rời xa, người bịt mặt quanh mình khoảng chừng mười mấy tên. Ngay cả thân binh Vương phủ cũng đánh không lại thích khách này, càng miễn bàn một nữ tử yếu đuối như nàng, nếu tiếp tục như vậy... dĩ nhiên là tính mạng khó bảo toàn.
Ánh Thu thấy Cố Thanh Trản dường như do dự điều gì, trảm đinh tiệt thiết nói, "Nương nương, hiện giờ không phải lúc ướt át cảm tính, phải lấy đại cục làm trọng!" Dứt lời, không đợi Cố Thanh Trản trả lời liền giơ roi giục ngựa chạy đi.
Lấy đại cục làm trọng? Đúng, phải lấy đại cục làm trọng. Nhưng đại cục rốt cuộc là cái gì? Xe ngựa càng chạy càng xa, rất nhanh đã không nghe thấy tiếng đao thương loảng xoảng, Cố Thanh Trản thất thần ngồi trong xe ngựa...
"Ngươi ngồi trong này, mặc kệ thế nào cũng không được ra ngoài." Cố Thanh Trản nhớ tới ánh mắt kiên định của Lục Oanh vừa rồi. Nàng che chở mình. Thời khắc sinh tử, phản ứng đầu tiên của Lục Oanh đúng là bảo hộ nàng, hoàn toàn không để ý đến an nguy của bản thân...
"Mau trở về... Ánh Thu!" Cố Thanh Trản ngữ khí dồn dập, tuy mặt không đổi sắc như trước, nhưng nội tâm nàng chưa bao giờ bối rối như lúc này. Cuối cùng vẫn không làm được, không làm được chuyện cứ như vậy mà chạy trốn.
___
"Bích Lạc, đừng sợ..." Lục Oanh kéo Bích Lạc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-phi-co-doc/1748782/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.