Trời xanh xanh, mây bay bay, gió thổi nhẹ nhẹ………..người lại miễn cưỡng.
Đông Phương Hạo Diệp nằm trên cành cây đại thụ, buồn chán nhìn lên trời.
Minh quốc cùng Văn quốc cũng không có gì khác nhau, cũng như nhau có Hoàng đế, có Hoàng cung, có cung nữ, có thái giám…………………Vốn có ý định tìm vui vẻ nên theo Hoàng huynh đến Minh quốc, còn tưởng rằng sẽ có cái gì đó ăn ngon, chơi vui, có thể có cái gì đó gọi là kỳ ngộ không chừng, kết quả cũng chỉ là như vậy.
Dọc đường đi bình an tới nơi, qua vài ngày tham gia xong mấy lễ nghi, lại muốn trở về, thật không có ý nghĩa.
Vất vả từ yến hội tiếp đãi sứ thần thoát thân, Đông Phương Hạo Diệp đánh cái ngáp, quyết định ở trên đại thụ này đánh một giấc ngủ trưa, đỡ phải bị Tam Hoàng huynh hắn chộp tới bồi y ở trên đại điện xã giao cùng mấy đại thần Minh quốc, mỹ kỳ danh là bồi dưỡng năng lực ngoại giao của hắn.
“Thần, Cung Kiếm Vũ kia có gì tốt ? Sao ngươi lại thích hắn như vậy?”
“Ha hả, Nguyệt, ngươi không phải là ghen tị chứ ?”
Gì ? Có tiếng người nói.
Hơn nữa hình như là đối thoại của một nam một nữ…..Phân minh là bát quái mà hắn thích nhất!
Đông Phương Hạo Diệp lập tức chấn hưng tinh thần mở mắt ra, ghé vào trên thân cây, cẩn thận đẩycành cây ra ngó xuống phía dưới, chỉ thấy một vàng một trắng hai thân ảnh từ xa xa đến gần, đứng dưới tàng cây nói chuyện với nhau.
“Hanh! Tên kia còn không đáng giá bằng con thỏ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-phi-cua-ta-la-nam-nhan/231823/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.