“Vương gia, chúng ta sao lại không vào ?” Đông Phương Hạo Diệp ngồi xổm trong một góc trước đại môn Bắc Đường Vương phủ, cắn ống tay áo trừng mắt nhìn đại môn.
Tiểu Đông ngồi xổm bên người hắn, không giải thích được, nói “Ngài không phải rất nhớ vương phi sao? Chúng ta ngàn dặm xa xôi vất vả tới đây, ngài sao lại không vào, lại ngồi đây thở dài ?”
“Ai……Có nói ngươi cũng không hiểu” Tiểu Vương gia yếu ớt nói.
Mọi người đều nói ‘cận hương tình khiếp’, hắn coi như là ‘cận thê tình khiếp’ đi.
Ở Văn quốc thì một lòng chỉ nghĩ nhanh chóng tìm Bắc Đường Diệu Nguyệt, thật là phải chịu nhiều gian khổ mới tới được trước cửa, bây giờ hắn lại do dự.
Nhớ tới lúc Bắc Đường Diệu Nguyệt dứt khoát bỏ đi, Đông Phương Hạo Diệp nhớ lại thì ngoài đau lòng cũng chỉ là đau lòng.
Lúc bọn họ xa nhau xấu hổ đến vậy, Diệu Nguyệt cuối cùng chỉ lưu lại câu nói ‘các ngươi cứ tiếp tục’ kia, đã làm cho hắn thất vọng rồi đau khổ tới cực điểm.
Mặc dù hắn giả vờ như không có gì, nhưng hắn vẫn để ý và hoảng hốt tới cực điểm.
Hắn thà rằng Diệu Nguyệt hận hắn, chí ít cũng chứng minh được trong lòng y có hắn, và biết được Diệu Nguyệt thực sự không phải không quan tâm, nhưng…nhưng…nhưng hắn bây giờ có gì để chịu được đây ?
Đông Phương Hạo Diệp đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên nghe ‘két’ một tiếng, đại môn Bắc Đường Vương phủ chậm rãi mở ra.
Hắn hoảng sợ, thân thể phản ứng nhanh hơn suy nghĩ, kéo Tiểu Đông trốn vô góc.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-phi-cua-ta-la-nam-nhan/231849/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.