Tả Hữu Tinh giống như nghe được tiếng thì thầm ôn nhu lại đau lòng của mẫu thân ở bên tai, nước mắt nhất thời rơi xuống. Trên khuôn mặt nhỏ tràn đầy nước mắt, thế nhưng nó lại vươn ra tay nhỏ che kín miệng lại không để cho mình khóc thành tiếng. Từ cái ngày mẫu thân qua đời, nó luôn tự nói với mình phải kiên cường, không thể khóc nhè, nó muốn lớn lên. Muốn có khả năng bảo hộ muội muội còn nhỏ.
Tả Hữu Nguyệt vốn hiếu kỳ mở thật to hai mắt nhìn vào hai người bọn họ, hiện tại lại nhìn thấy ca ca đang ngăn lại tiếng khóc. Cái miệng nhỏ nhắn khẽ mở, cũng bắt đầu oa oa mà khóc lên.
“Muội muốn mẫu thân, muội muốn mẫu thân…”
Tiếng khóc của Tả Hữu Nguyệt làm cho hai người Tả Quân Mạc cùng Tả Hữu Tinh càng thêm đau lòng, tiểu oa nhi còn nhỏ không thể hiểu mẫu thân của bọn chúng đã vĩnh viễn cũng không còn có thể ở bên cạnh, nàng đã đến một nơi khác, một nơi mà bọn chúng không bao giờ có thể tìm được.
Tả Hữu Tinh nghe thấy tiếng khóc muội muội, nhẹ cắn răng, dùng tay áo lau mạnh nước mắt của mình, vươn ra cánh tay vòng ở trên thân mình nhỏ nhỏ của tiểu muội, một mặt nghẹn ngào dỗ. “Không khóc nha, Nguyệt Nhi ngoan!”
“Muội muốn mẫu thân, muội muốn mẫu thân…” Tả Hữu Nguyệt không nghe theo tiếp tục gào khóc, một đôi mắt long lanh ngập nước thoạt nhìn đáng thương vô cùng, giống như một con nai con bị tách khỏi mẹ.
“Muội muốn phụ thân, muội muốn phụ thân…”
Mấy tiếng phía
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-phi-cuong-han/2375381/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.